Thiên Niên Túy

Quyển 1 - Chương 18: - Quỷ đả tường




Bề ngang của đường hầm chỉ cỡ một người đi, đi lâu trong đó tự nhiên sẽ cảm thấy bức bối khó chịu. Đi được hồi lâu, Lam Túy thực không chịu nổi cảm giác bức bối chật chội trước mặt nữa, cuối cùng kiếm chuyện nói: "Anh Thập Tam, dây thừng trên thắt lưng anh có đủ dài để chúng ta đi đến cuối đường hầm không?"

"Không biết nữa" Dung Thập Tam cũng mơ hồ lo lắng, từ lúc bọn họ chui vào đường hầm tới giờ ít nhất cũng cỡ hai mươi phút rồi, vậy mà khung cảnh xung quanh cũng không khác gì so với hồi mới đi vào, không biết phía trước còn phải đi bao xa nữa, sợi dây thừng này dù có dài thì cũng không đủ cho họ cứ kéo đi như thế này.

"...em có chuyện muốn hỏi anh"

"Sao vậy?"

"Hiện giờ rốt cuộc là chúng ta muốn làm cái gì? Tìm mộ thất chính hả? Sau đó thì sao? Lẽ nào trong mộ thất chính còn có đường hầm để chúng ta thoát ra sao?"

Lam Túy không phủ nhận cô tham tiền, mục đích vào đây cũng chính là muốn kiếm một mớ để châm hàng cho mấy cửa tiệm trong nhà. Nhưng tất cả chỉ có ý nghĩa với điều kiện bọn họ còn mạng trở ra. Nếu như mạng còn không giữ nổi, cho dù có tìm thấy mộ thất chính, gom sạch đồ bồi táng ở nhĩ thất đi nữa thì cũng có nghĩa gì đâu?

"...em gái" Dung Thập Tam nãy giờ luôn theo sát sau lưng Lam Túy, đột nhiên giơ tay lên xoa xoa đầu cô, làm Lam Túy giật nảy mình.

"Đang ở dưới đất đừng có đột nhiên giơ tay ra sờ người ta có được không!"

"Nói thật thì, anh không chắc chắn chút nào, nhưng anh nghĩ còn nước còn tát, nên quyết liều tới cùng một phen thôi" Dung Thập Tam gượng cười: "Cấu tạo của mộ thất này quá lớn cũng quá kỳ dị, chúng ta không thể nào tự mình xoay sở ra ngoài trong ba ngày được. Hy vọng duy nhất của chúng ta chính là ngôi mộ này còn có lối ra khác, mà biết được lối ra này, chỉ có duy nhất một...người. Cho nên tìm mộ thất chính chỉ là bước đầu tiên"

"Một người?" Lam Túy thông minh lanh lợi, suy nghĩ chớp nhoáng liền hiểu ngay: "Anh Thập Tam, không phải anh thật sự ngây thơ nghĩ rằng nó sẽ tốt bụng chỉ lối ra cho chúng ta chứ?"

"Với tình huống bình thường mà nói dĩ nhiên là không rồi" Giọng nói của Dung Thập Tam nhàn nhạt: "Nhưng mà nếu bị người bức ép thì vẫn có khả năng"

Mộ thất chính, bức ép?

"Không lẽ anh muốn dùng thi thể của nó..." Lam Túy kinh ngạc dừng bước xoay người lại hỏi Dung Thập Tam.

Bình thường, đôi mắt tinh ranh của Dung Thập Tam lúc nào cũng đầy ý cười, giờ đây lại hoàn toàn lạnh lẽo: "Bất kỳ ai nhìn thấy thi thể của mình bị sỉ nhục, nhất định sẽ xuất hiện. Chỉ cần nó xuất hiện, Bạch Tố Hà tự nhiên sẽ có cách khống chế. Nếu nó không chỉ đường ra thì đừng mong linh hồn được an ổn, tìm không ra đường cũng chết, chi bằng cứ quyết tuyệt một lần"

Lam Túy bất giác thấy lồng ngực quặn thắt, trong một giây dường như ngay cả thở cũng không ra hơi.

Cái nghề đảo đấu này không phải nghề lương thiện đơn thuần gì, mười lăm tuổi đã tiếp quản Lam gia, Lam Túy cũng không phải người hiền lành có lòng trắc ẩn hay ngây thơ thuần khiết không hiểu chuyện đời. Nhưng mà nghe thấy lời của Dung Thập Tam, nghĩ tới cảnh cô gái kia sẽ hồn phi phách tán, tan thành hư không, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến cô cảm thấy có chút khó mà chấp nhận nổi.

"Anh Thập Tam của em cũng không phải người tốt đẹp gì" Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lam Túy, Dung Thập Tam còn tưởng rằng cô bị dọa sợ, lại xoa xoa đầu Lam Túy: "Em gái, là anh không nên gọi em đến đây. Em vẫn còn nhỏ, thật tội nghiệp"

"...đừng có sờ đầu em!" Lam Túy giả vờ tức giận, để che giấu đi cảm xúc khó nói trong lòng.

Vì sao lại đau lòng vì cô ta?

Chỉ bởi câu nói "Đau không?" của cô ta sao?

Hay là vì một phần không đành lòng trong ánh mắt ấy?

Lam Túy lắc lắc đầu, quyết định dẹp hết mấy cảm xúc không cần thiết đó đi. Dù thế nào thì con ma đó cũng muốn giết cô mà, không phải sao!

Tâm tình trong lòng cứ trồi sụt lên xuống, Lam Túy không muốn nói nữa, cầm nến từng bước từng bước tiếp tục đi về phía trước, đi được một lúc lâu mà cứ luôn cảm thấy có gì đó bất thường. Nhưng đường hầm vẫn là đường hầm đó, các bức tường xung quanh cũng không hề có chút dấu hiệu nguy hiểm gì.

"Anh Thập Tam, chúng ta đi cũng có hơi lâu quá rồi..." Lam Túy khẽ nói, nói được một nửa mới đột nhiên hiểu ra rốt cuộc là bất thường ở chỗ nào.

Tiếng bước chân và hơi thở!

Tiếng bước chân và hơi thở của Dung Thập Tam vốn vẫn theo sau cô nãy giờ, đã biến mất rồi!

Lam Túy thình lình xoay người lại, sau lưng chỉ toàn một màu đen thăm thẳm, hoàn toàn trống không, không hề có chút bóng dáng nào của Dung Thập Tam.

Gặp ma sao!

Lam Túy không thể tin nổi mà mở to hai mắt. Suốt dọc đường đi cô luôn tập trung cao độ, đường hầm này nhỏ hẹp như ruột dê, thẳng tắp một đường, hai bên trái phải là vách đá nhân tạo, căn bản không hề có bất cứ ngã rẽ nào.

Biến mất hồi nào chứ?

Mới đây không lâu, Dung Thập Tam còn nói chuyện với cô, sau đó trong đầu cô toàn là nghĩ về con ma nữ đó, ngay cả tiếng bước chân của Dung Thập Tam biến mất lúc nào cô cũng không hay.

Với thân thủ và phản xạ của Dung Thập Tam, căn bản là không thể nào bị quật ngã. Hoặc khiêm tốn mà nói, cho dù các cạm bẫy trong đường hầm này được giấu kỹ vô cùng làm Dung Thập Tam mắc bẫy, thì ít nhất cũng phải la lên một tiếng chứ?

Hơn nữa Dung Thập Tam đi sau cô, có mắc bẫy thì lẽ ra phải là cô mới đúng.

Lam Túy suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi, chỉ đành không ngừng hít thở sâu để ổn định lại trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.

"Anh Thập Tam?"

Tiếng gọi trong đường hầm nhỏ hẹp nặng nề vang vọng, Lam Túy vểnh tai lắng nghe hồi lâu cũng không thấy một tiếng hồi âm.

"Dung Thập Tam?"

Cô nghĩ nghĩ rồi quay ngược lại đường cũ mà đi. Lần này cô đi còn chậm hơn, mỗi một bước đều dùng tay mò mẫm hai bên tường, xác định là không tồn tại bất cứ cái cửa xoay* hay đường hẻm nào.

[Cửa xoay: mấy cái cửa mà hay mở bằng cơ quan trong phim kiếm hiệp hay thấy đó]

Thời gian Dung Thập Tam mất tích chưa lâu, tối đa chỉ khoảng năm phút đổ lại. Lam Túy quay lại đi một đoạn dài, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Dung Thập Tam.

Cái quái gì vậy trời!

Lam Túy cuối cùng cũng phát hoảng, không khí trong đường hầm không nhiều như ngoài mộ đạo, đốm lửa của ngọn nến vì vậy mà cực kỳ hiu hắt. Lam túy tự an ủi chính mình, nhất định là ánh sáng không đủ nên đã bỏ sót đâu đó, cô lại lấy thêm trong túi ra một cây nến rồi thắp lửa, tiếp tục đi tới đi lui hai lượt, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Giơ cao ngọn nến, vươn tay lên cao vẫn đụng đến trần của đường hầm, mọi thứ vẫn y hệt như trước, giống như đã từng đi qua, nhưng cũng vừa giống như chưa từng nhìn thấy.

Lam Túy cắn chặt môi dưới, ngọn lửa hơi chập chờn, lay lắt không ngừng theo cánh tay cô.

Làm sao bây giờ?

Hay cứ mặc Dung Thập Tam, trước tiên cứ quay lại đã?

Việc đã tới nước này, cũng chỉ còn cách này thôi. Lam Túy cố ép bản thân phải bình tĩnh lại, trên thắt lưng Dung Thập Tam còn có dây thừng, đã không tìm thấy anh, thôi thì cứ quay về mộ đạo, sau đó lần theo dây thừng mà tìm lại từ đầu.

Chủ ý đã quyết, Lam Túy không do dự nữa mà sải bước gấp rút quay về. Lúc vào cô đi cực kỳ cẩn thận, hơn nữa lúc nào cũng bấm giờ, tổng cộng tốn hết hai mươi chín phút. Với tốc độ hiện tại mà quay về mộ đạo, nhiều nhất chỉ cần khoảng mười lăm phút thôi.

Một đoạn đường hầm tối tăm vốn được chiếu sáng, nay bị bỏ lại, lại chìm vào bóng tối.

Kim phút trên tay không hề nể tình cứ theo hướng kim giờ mà liên tục chuyển động, hai bên trán Lam Túy ướt đẫm mồ hôi lạnh, đã ba mươi phút rồi, là ba mươi phút đằng đẵng đó.

Trước mặt vẫn là bóng tối tĩnh mịch vô cùng vô tận.

Đèn cầy thì càng ngày càng ngắn, chỉ còn lại một đốm lửa cực kỳ mờ mịt. Lam Túy đốt cây thứ hai, cây đầu tiên cô quăng dưới chân, bấc đèn chỉ còn lại một đốm lửa đỏ cũng lập tức tắt ngúm.

Làm sao bây giờ?

Tay Lam Túy cầm ngọn đèn mới toanh, mù mờ nhìn đường hầm vô tận phía trước

Ngoại trừ tiếp tục đi? Còn có thể làm sao đây?

Có lẽ do đã đi quá lâu, Lam Túy thậm chí có thể cảm nhận được sức lực và tốc độ của trái tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, từng giọt từng giọt mồ hôi trên mũi rơi xuống, mỗi một hơi thở đều nóng rực đến mức dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cổ họng cô. Mất máu quá nhiều khiến thể lực suy giảm, hiện tại rõ ràng là đã lộ rõ rồi. Cổ chân bị thương chỉ dùng băng để cố định, bước chân vững vàng cũng bắt đầu loạng choạng ngập ngừng, nhưng lại không thể không đi tiếp.

Khung cảnh vẫn như trước mãi không thay đổi khiến đầu óc cô trở nên mụ mị tê dại, cho đến khi phía trước xuất hiện một chấm nhỏ màu trắng thu hút sự chú ý của cô.

Trong lòng giật thót, đi thêm hai bước tiến về phía đó, chấm trắng to cỡ ngón tay cái, yên lặng nằm dưới đất.

Là khúc đèn cầy đã cháy gần hết chỉ còn lại một mẩu.

Trong cái đầu đặc như hồ nhão của cô dần dần xuất hiện ba chữ.

Quỷ đả tường*

[Hiện tượng xảy ra lúc trời tối hay ở những vùng ngoại ô, khi đi đường bị mất phương hướng, cảm thấy mù mờ, không biết phải đi hướng nào, cho nên cứ di chuyển lòng vòng tại chỗ. Nếu không có mục tiêu, chuyển động bản năng của bất kì sinh vật nào cũng đều là hình tròn]

Không tiếp tục đi nữa, Lam Túy trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng.

"Là cô phải không?" Giọng nói mang theo run rẩy, ngay cả Lam Túy cũng cảm thấy yếu ớt không có sức lực.

Là cô phải không...phải không...không...

Tiếng vọng lượn lờ quẩn quanh, đều là giọng nói của bản thân cô.

Sáp nến rơi lên ngón tay, cái nóng làm Lam Túy phát run, cô nhìn ngọn lửa lúc sáng lúc tối trong tay, khóe môi nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Hiện giờ còn có đèn, đợi sau khi nến tàn rồi sao đây?

"Muốn giết tôi thì cứ dứt khoát đi, hà tất phải trốn trốn núp núp"

Không có cơ quan ám khí, cũng không thấy bất cứ nguy hiểm nào, nhưng vẫn là một cục diện không lối thoát. So với cục diện tiến thoái lưỡng nan hiện tại, Lam Túy thà rằng ma nữ đó một dao kết liễu bản thân, còn hơn cứ ở trong bóng tối sợ hãi phát điên mà chết.

Đợi chờ hồi lâu, gương mặt khuynh quốc khuynh thành đó không xuất hiện, dường như nỗi sợ hãi ẩn giấu trong lòng cô, cứ theo sáp nến mà nhỏ xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.