Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

Chương 16: Hắc Bạch xứng đôi の Phòng triển lãm tranh Vị Nồng




【Tôi đưa mắt lên nhìn anh, con mắt anh nhìn thẳng không hề chớp mắt nhìn tôi. Con ngươi đen nhánh, giữa tròng trắng mắt còn vương vấn hiện ra xanh thẳm, ánh mắt trong suốt như nước, mênh mênh mông mông, chuyên tâm lại dịu dàng.Từ trước đến nay biết anh vừa mới rời giường sẽ không nói nhiều, hoàn toàn không biết anh cũng có một mặt yên lặng lại dịu dàng như vậy, trong chốc lát cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười. 】

※※※

Ngày thứ hai.《bigbab0l.wordpress.com》

Sáng sớm, tôi đã mang theo bữa sáng đến khách sạn. Gõ  cửa nửa ngày, Mộ Nghịch Hắc mới mở cửa ra.

Cằm mọc ra đầy râu ngắn, tóc rối bù dựng thẳng trên đỉnh đầu, tay phải đỡ ở trên cửa, anh còn buồn ngủ đứng ở kia nhìn tôi, trong kinh ngạc chứa một chút mờ mịt, bộ dáng đúng là mơ hồ đáng yêu nói không nên lời.

“Như thế nào sớm vậy đã tới đây?” Giọng nói oang oang, nghe ra lại rất gợi cảm.

“Vội vàng tới chỗ Mộ đại nhân đưa bữa sáng tình yêu a!” Tôi nhấc tay nâng túi giấy lên, giống như dâng tặng vật quý hiêm mà nói: “Nhà bán bánh sủi cảo này ở đây của chúng em là tuyệt nhất, chậm là không mua được.”

Anh đem ánh măt hướng đến túi giấy trong tay tôi, vẻ mặt có chút giật mình.

“Nhanh đi rửa mặt đánh răng, đến ăn bữa sáng.”《bigbab0l.wordpress.com》

Đem túi giấy đặt ở trên bàn phòng khách, tôi đem sữa đậu lành bên trong, trứng luộc trong nước trà cùng từng cái bánh sủi cáo lấy ra.

“Cộp cộp!”

Động tác nhanh nhẹn lấy ra đũa ăn một lần, đặt ở bên cạnh cặp lồng, lại đem ống hút cắm vào trong sữa đậu nành, tôi ngồi ở trên ghế xô-pha bắt đầu bóc trứng luộc trong nước trà.

Vỏ trứng vỡ ra dính ở trên lòng trắng trứng bị nhuộm thành màu trà, loang lổ một mảnh. Tôi cúi đầu, híp lại quan sát, dùng đầu ngón tay một chút lại một chút lấy ra vỏ trứng.

Xô-pha  bên người bị trũng xuống, một bàn tay vòng qua lưng ôm trọn lấy vai tôi. Quay đầu, anh đã hiện đến gần tôi trong gang tấc.

Trên người, mơ hồ râu ria phía sau tản ra mùi nước trong lành.

“Rửa mặt xong rồi?”

“Ừ.”《bigbab0l.wordpress.com》

Anh gật gật đầu, trông có chút trẻ con lanh lợi.

“Uống trước chén nước ấm này đi, sau đó đến ăn bữa sáng.” Nói xong, tôi cúi đầu, tiếp tục loại bỏ vỏ trứng.

Nhưng anh không có di chuyển.

Tôi đưa mắt lên nhìn anh, con mắt anh nhìn thẳng không hề chớp mắt nhìn tôi. Con ngươi đen nhánh, giữa tròng trắng mắt còn vương vấn hiện ra xanh thẳm, ánh mắt trong suốt như nước, mênh mênh mông mông, chuyên tâm lại dịu dàng.

Từ trước đến nay biết anh vừa mới rời giường sẽ không nói nhiều, hoàn toàn không biết anh cũng có một mặt yên lặng lại dịu dàng như vậy, trong chốc lát cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười. Không khỏi nâng tay đi nhéo nhéo khuôn mặt anh, trêu trọc nói: “Bây giờ mười bốn phi làm sao vậy?”

Anh cầm lấy tay của tôi, làn nước trong mắt dao động một chút, gọi tôi: “Tiểu Bạch.”

“Vâng?”《bigbab0l.wordpress.com》

Khóe miệng lõm sâu vào, anh nghiêng người chạm nhẹ một chút ở trên mặt tôi, giọng điệu nửa cười nói: “Bộ dạng này của em nhìn thật hiền lành.”

Tôi ngạc nhiên, anh đã đưa tay lấy quả trứng ngâm nước trà từ trong tay tôi, sau khi bóc xong, cúi đầu đem lòng đỏ trứng lấy ra, đem hai nửa lòng trắng trứng đưa cho tôi: “Này, em ăn lòng trắng trứng anh ăn lòng đỏ.”

Đầu óc tôi mơ hồ một lúc, nâng mắt nhìn về phía anh.

“Hạ Tiểu Bạch, sao em để lại hết lòng đỏ trứng như vậy?”

“Em không thích ăn lòng đỏ trứng, rất dễ ngẹn người!”

“Kén ăn như vậy, khó trách em không cao được, cùng với mầm đậu giống nhau.” Thiếu niên trên mặt mặc dù tràn đầy diễu cợt, lại yên lặng lấy lòng đỏ trứng của mình lấy ra, đem lòng trắng trứng đưa cho bé gái trước mặt, “Này, về sau em ăn lòng trắng anh ăn lòng đỏ.”

Bé gái nhận lấy lòng trắng, khẽ hé môi nở nụ cười. Cô bé nhìn thiếu niên, ánh mắt trong suốt, giọng nói tha thiết: “Sư phụ, anh thật tốt!”

Lỗ tai thiếu niên lặng lẽ chuyển sang đỏ ửng, ấm nóng mà nhìn cô bé một cái, có chút không được tự nhiên nói: “Anh chỉ không thích ăn lòng trắng trứng.”

“Em biết.”《bigbab0l.wordpress.com》

Cô bé nhìn người ấy cười, ánh mắt phát sáng, hiện ra chút gian xảo.

Tôi nhìn anh đưa lòng trắng trứng qua, không có nhận, hỏi anh: “Anh không thích ăn lòng trắng trứng?”

Anh gật đầu: “Đúng, cho nên em ăn hộ anh.”

“Không cần! Em cũng không phải là cái thùng rác!” Tôi trừng anh liếc mắt một cái, méo miệng nói: “Nào có đàn ông nào kiêng ăn giống như anh? Không ăn cay, không ăn ngọt, không ăn cần tây, không ăn hành tây, không ăn cà rốt này lại không ăn lòng đỏ trứng gà, cũng không biết làm sao anh cao được như thế này……”

Gặp tôi như vậy, anh ngược lại nở nụ cười, ánh sáng lấp lánh trong mắt bắn ra nhìn tôi, một bộ dáng cực kỳ vui mừng.

“Trong lòng trắng trứng chứa nhiều anbumin, anh không thích ăn cũng phải ăn!” Tôi nâng ngón tay đâm đâm xương quai xanh của anh, còn nói: “Nhìn anh trong khoảng thời gian này gầy yếu đến vậy! Người không biết, còn nghĩ bạn gái là em đây hành hạ anh đấy!”

Anh cười, khuôn mặt dãn ra, mắt ngọc phát sáng. Sau khi thấp giọng giễu tôi một câu “Bà quản gia”, ngoan ngoãn đem lòng trắng trứng ăn vào bụng.

Tôi ngồi ở bên người anh, nhìn anh ngậm ống hút uống sữa đậu nành, nhìn anh cúi mặt xuống ăn sủi cảo, nhìn anh khẽ hé miệng cười, đột nhiên cảm thấy cái gọi là hạnh phúc cũng chính là như vậy sao?《bigbab0l.wordpress.com》

※※※

Buổi chiều,  thuận theo yêu cầu của Mộ Nghịch Hắc, tôi dẫn anh đi phòng triển lãm tranh Vị Nồng nổi dang mấy năm nay ở thành phố X.

Nói đến phòng triển lam tranh Vị Nồng, ở chỗ này trước tiên là phải nói về một đoạn đề tài nói ngoài.

Ở tỉnh J chúng tôi có một câu như này: “Nam Mộ Dung, Bắc Thượng Quan”. Nói chính là kinh tế phát triển hoàn toàn là nhờ hai thành phố một nam một bắc, hai dòng họ quyền quý nhất hiển hách nhất— —Họ Mộ Dung thành phố S cùng họ Thượng Quan thành phố X.

Tỉnh J là tỉnh có kinh tế lớn nhất cả nước, từ trước đến nay không thiếu phú thương kinh doanh lớn, quan lại tài phiệt theo gia tộc. Nhưng mà, có thể xưng được với  gia thế “Quyền quý hiển hách” vị trí  hai nhà Mộ Dung, Thượng Quan, nếu có vị trí thứ ba tuyệt đối sẽ không có người gia tộc nào dám ngồi vào vị trí đó.

Nghe nói, mọi người trong hai gia tộc năm đó đều là trụ cột từ trong trường quân đội Hoàng Phố đi ra. Thời kì kháng chiến, cũng ở mưa máu gió thịt, từng mò mẫm lăn lộn bò trườn trong mưa bom bão đạn, cũng xem như anh hùng có công lao to lớn dựng nước. Sau khi dựng nước, hai người được bố trí đến quân khu X tỉnh J, đem phong chức, trong một lúc quang cảnh náo nhiệt vô cùng. Nguyên nhân tổ tiên phúc hậu trăm họ được nhờ, con cháu hai nhà lại không chịu thua kém, một đời nối tiếp một đời nữa, gia tộc hai nhà đến nay vẫn hưng thịnh.

Người xưa thường có câu nói: “Không giàu quá ba đời”.《bigbab0l.wordpress.com》

Nhưng mà, đối với họ Mộ Dung mà nói, cũng là “Quyền không quá ba đời”.

Mộ Dung gia đời thứ ba con trưởng là Mộ Dung Khanh Lam, nguyên nhân năm đó điên cuồng say mê thiết kế kiến trúc, không để ý cha mẹ phản đối đại học, khăng khăng vứt bỏ tương lai sán lạn của ngành luật trường đại học S, chuyển đến khoa học thiết kế học viện nghệ thuật. Sau khi tốt nghiệp đại học, lại ra nước ngoài tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Cũng may mắn ông trời cho tài năng, vừa qua khỏi năm đó, ngay tại trong trận đấu thiết kế kiến trúc quốc tế giành được giải thưởng lớn, danh tiếng trong chốc lát dâng câo. Hiện đã là nhân vật cấp đại sư thiết kế kiến trúc.

Mà họ Thượng Quan thành phố X, liên tục ba đời đều là quan to trong giới quân sự và chính trị. Đến đời thứ tư,  thì còn lại duy nhất một hậu duệ— —Thượng Quan Lang Can. Nhưng “Quyền đời thứ bốn” Thượng Quan công tử này cầm trong tay được bằng thạc sĩ khoa chính trị đại học Kiếm Kiều, sau khi về nước lại vứt bỏ chính trị theo thương trường, nổi lên làm người buôn bán. Nhưng bởi vì qua khỏi năm đó, ai cũng khó mà nói anh ta về sau có thể chuyển vào con đường làm quan hay không, thừa kế vinh quang tổ tiên.

Nói nhiều như vậy, lại nói đến phòng triển lãm tranh Vị Nồng.

Vị Nồng ở phía tây trong thành phố X, xây dựng bên cạnh bờ sông Hoàng Hà. Vốn là một nhà nhỏ không nổi danh lắm mở ra phòng triển lãm, nhưng bà quản lý phòng triển lãm tranh Vị Nồng cùng nhà Thượng Quan quen biết rất thân, ở tám năm trước phòng triển lãm tranh được mở rộng thêm thì, được Quan phu nhân giới thiệu, may mắn mời được đại sư thiết kế kiến trúc thế giới Mộ Dung Khanh Lam tự mình ra tay thiết kế phòng triển lãm tranh.《bigbab0l.wordpress.com》

Sau khi xây dựng phòng triển lãm mới xong, trước đây Vị Nồng cam kết tổ chức đoàn thể tiến hành quản lý trông coi, sau đó lại thành lập hệ thống quản lý của chính mình. Từ đó càng ngày càng có nhiều nhà nghệ thuật nổi tiếng hợp tác gia nhập liên minh, danh tiếng phòng triển lãm cũng càng lúc càng lớn, hiện tại đã trở thành một trong những biểu tượng kiến trúc của thành phố X.

Tổng thể toàn bộ phòng triển lãm là một hình lục giác bất quy tắc, mặt tường dùng hàng trăm vạn khối gạch màu xanh chồng lên nhau, hợp lại mà thành. Thiết kế phần bên trên, cây cổ, gạch cổ, song cửa sổ diện tích lớn theo yếu tố truyền thống, khiến cho phòng triển lãm nhìn qua như là nơi ở của một nhà quyền thế cổ xưa, phía trong như chứa đầy sức lôi kéo.

Nhưng mà, tiến vào bên trong tòa nhà, cảm giác không gian thiết kế rất phong phú, hiển nhiên phong cách thiết kế phòng triển lãm súc tích cùng bố trí các loại trang thiết bị hiện đại, chủ đề phòng triển lãm, phòng chiếu, phòng học nghệ thuật, phòng làm việc nghệ thuật, phòng uống trà, khu nghỉ ngơi, khu chờ xử lý, lại khiến cho tôi thoạt nhìn như ở trung tâm một tòa nhà hiện đại triển lãm.

Dùng lời nói của Mộ Nghịch Hắc nói: “Vẻ đẹp Vị Nồng, đẹp là đẹp ở chỗ nó là sự hòa hợp của kiến trúc truyền thống cùng khoa học kỹ thuật hiện đại.”

Cùng anh sánh vai đi ở trong phong triển lãm, tôi thao thao bất tuyệt giới thiệu với anh về lịch sử gia đình hai nhà Mộ Dung, Thượng Quan cùng phòng triển lãm tranh Vị Nồng. Trong lúc đó, còn đông kéo tây lôi mà nói một chút lại một chút về con cháu hai nha.

Ví dụ như: “Mộ Dung Khanh Lam cưới vợ sớm, vợ cũng sớm mất. Cả đời chỉ có một người con gái, cũng là họa sĩ Tỉ Tử. Tỉ Tử kết hôn muộn, hai mươi tám tuổi mới kết hôn, ba mươi tuổi thì mới sinh con gái……”

Lại ví dụ như: “Hiện tại ông cụ bên nhà Thượng Quan Nghiêu Trì năm đó si mê chính trị, đến năm ba mươi tuổi mới nghĩ phải lấy vợ. Về sau, năm đó doanh nhân giới thiệu lấy người đẹp đại học Y tiếng tăm lừng lẫy khoa  tiếng Trung. Mà Thượng Quan phu nhân so với Thượng Quan Nghiêu Trì nhỏ hơn không sai khác lắm mười tuổi, sau khi hai người kết hôn nhiều năm rồi mới có con. Cho nên, giống như đời thứ tư của gia tộc, Thượng Quan Lang Can so với Mộ Dung Tĩnh Tỉ gần hai mươi tuổi……”《bigbab0l.wordpress.com》

Còn ví dụ như: “Chuyện kể lại, đứa con gái nhỏ phòng triển lãm tranh Vị Nồng này từ nhỏ theo Quan Lang Can cùng nhau lớn lên, rất được Quan phu nhân cưng chiều, nghe nói trong nhà Thượng Quan quyết định là con dâu. Nhưng mà, Kim gia tiểu thư năm đó khi ở trường đại học Y, hoàn toàn là lesbian. Hơn nữa, không ngờ là lebian lại sắm vai con trai trong T. Sau này, bởi vì xảy ra một trận tai nạn ô tô, được khai thông đầu óc. Sau khi bình phục, tính tình không chỉ thay đổi lớn,  ngay cả tính cách cũng chuyển về bình thường, quả thực không thể tin được……”

Mộ Nghịch Hắc ở bên cạnh tôi im lặng nghe, thỉnh thoảng giễu cợt tôi một câu “Hạ Tiểu Bạch, em là là diễn viên không chuyên của biệt đội có săn sao?” Hoặc là “Hạ Tiểu Bạch, anh trước đây như thế nào không phát hiện em gà mái như vậy a?” Các loại trào phúng trong lời nói.

Tôi tạm thời làm như không nghe thấy, tự mình quang quác tiếp tục nói. Nói đến một chút địa phương tôi, nước trong mắt anh lững lờ, nhưng cũng còn chăm chú nghe.

Tôi vừa uống nước, vừa cảm thán: “Đời thứ tư của nhà Mộ Dung là con gái, con gái lại sinh con gái, không ai kế thừa tổ tiên trăm họ, thật sự là đáng tiếc! Không tồi, nhà Thượng Quan được một người đàn ông cao cấp như Thượng Quan Lang Can đến kế thừa gia nghiệp. Nghe nói, đàn ông đời thứ ba nhà Thượng Quan trước nay rất duyên dáng anh tuấn, mặt mày mũi môi cùng Thượng Quan thiếu tướng trước đây khá giống……”

Nói đến này, mắt tôi không khỏi hiện lên trái tim.《bigbab0l.wordpress.com》

Mộ Nghịch Hắc nhìn tôi liếc mắt một cái, bỏ lại hai chữ: “Sắc nữ!”

Tôi mặc kệ anh, còn nói: “Nghe nói, năm đó quân hàm Mộ Dung tướng quân cao hơn so với Thượng Quan, nhà Mộ Dung những năm gần đây cho tới nay so với nhà Thượng Quan cũng thịnh vượng hơn. Không nghĩ tới bốn đời truyền tiếp, bởi vì không có con trai, này lại vượt qua nhà Thượng Quan a. Ai! Con gái lại thân thiết, cuối cùng cũng là con nhà người khác. Huyết mạch danh môn là cần có con trai kế thừa, khó trách nhà quyền thế nhà giàu coi trọng tiếp theo mà!”

Mộ Nghịch Hắc chăm chú nhìn không nói.

Tôi lại cảm thán: “Này Mộ Dung đại sư cũng quá nghĩ không thoáng, năm đó sao không thừa dịp tuổi trẻ, lại cưới một người vợ vào cửa chứ? Cho dù không vì chính mình, vì họ kép “Mộ Dung” tráng lệ như vậy, cũng nên sinh thêm một đứa bé kế tục hương khói chứ?”

Nghe thế, trong mắt anh hiện ra một tia cười, từ từ mà nói: “Em thật nghĩ là con cháu danh môn dễ làm sao? Nhìn con cháu họ Quan như náo nhiệt, thực tế chẳng bằng con cháu nhà thường sống tự do vui vẻ. Bọn họ mỗi tiếng nói cử động không phải thay mặt trình độ riêng người ấy, là vinh nhục của một gia tộc. Gia tộc càng hiển hách, chính mình càng phải mang theo cái đuôi làm người. Bọn họ trên người vĩnh viễn không thoát khỏi được, chính là gánh nặng như núi của dòng họ.”

Ngừng lại một chút, anh còn nói: “Ví dụ như bắt đầu chuyện ồn ào của  ‘Quan nhị đại’ say rượu lái xe ở sân trường đâm chết người thanh niên. Vốn là một chuyện ‘Tội giao thông’ bình thường, nhưng nguyên nhân anh ta nói một câu ‘Cha tao là Lí Cương’, làm cho cha anh ta bị bạn bè mổ xẻ. Thân phận phó cục trưởng Lí Cương bị công bố ra,  bỗng chốc khuấy động dân chúng này ‘Cừu quan cừu phú’ nguồn gốc ‘con người bắp thịt tê dại’. Nhanh chóng,‘ Cha tao là Lí Cương’ trở thành cụm từ được truy tìm nhiều nhất trên internet…… Nếu số phận có thể lựa chọn, nói không chừng Thượng Quan Lang Can còn hy vọng sinh ở một gia đình bình thường!”

“Nhưng có gia thế hiển hách như vậy, là bao nhiêu người cố gắng mấy cuộc đời cũng cầu không được? Anh nha, đây là không ăn được quả nho thì nói nho còn xanh!”

“Đúng là bởi vì đã nếm qua, mới biết được là chua.”《bigbab0l.wordpress.com》

Những lời này,  giọng nói anh rất nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.

Tôi chau mày lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh thản nhiên đáp lại ánh mắt của tôi, trong ánh mắt một mảng bình thản.

Hé môi cười, anh nâng tay xoa xoa tóc của tôi, hỏi tôi: “Tiểu Bạch, nếu muốn gả em vào nhà giàu có làm quan như vậy, em sẽ đồng ý sao?”

Trong lòng khẽ động.《bigbab0l.wordpress.com》

Tôi híp mắt cười cười, đáp: “Nếu là cực phẩm như Thượng Quan Lang Can, em thật có thể suy nghĩ cân nhắc lại!”

Âm thanh vang vang, chợt thấy phía trước đầu hướng đến một ánh nhìn.

Tôi trông qua, chỉ thấy một người phụ nữ quần áo đen trắng tóc ngắn đứng ở phía trước nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn ẩn nghi hoặc.

Tôi đang muốn hỏi “Cô ta không phải  là biết Thượng Quan Lang Can chứ?” Một giọng nữ vang vọng từ phía sau truyền đến,“Kim tổng giám, ngài Thượng Quan cùng mẹ ngài ấy đều ở hành lang chờ ngài qua mà, ngài như thế nào còn đứng ở đây?”

Trong lòng tôi nhảy dựng lên — —thật sự là có biết!

Giương mắt nhìn Mộ Nghịch Hắc. Sẽ nghĩ rằng anh sẽ vui sướng khi người gặp họa, ai ngờ sắc mặt anh cũng có chút đổi đổi.

Người phụ nữ tóc ngắn kia thu hồi ánh mắt trên người tôi, lập tức nhìn về người nói chuyện phía sau tôi, chớp mắt trả lời: “Hiểu rồi, tôi bây giờ đi qua!”

Nói xong, cất bước vội vàng đi về phía hành lang.《bigbab0l.wordpress.com》

Tôi đang nhìn chằm chằm bóng dáng của cô ta, chợt nghe thấy Mộ Nghịch Hắc bên cạnh nói: “Được rồi, phòng triển lãm cũng quan sát cũng không tồi rồi. Chúng ta đi thôi?”

Tôi sửng sốt một chút, đáp: “Nhưng mà, bên kia có hành lang triển lãm tranh cùng phòng học nghệ thuật còn chưa đi tham quan. Nếu anh mệt, chúng ta có thể tới phòng trà ăn uống, nghỉ chân một chút.”

Anh nâng mắt lên, tựa cười mà như không cười nói: “Hạ Tiểu Bạch, em không phải nghe được Thượng Quan công tử ở chỗ này, liền luyến tiếc không rời đi?”

Tôi cười hắc hắc: “Đúng! Cái này ngài cũng nhìn ra? Gia, đây là cơ hội một lần bay lên cành cây biến thành phượng hoàng của em, lão nhân gia ngài có ngàn vạn lần cũng đừng làm trở ngại của em.” 《bigbab0l.wordpress.com》

“Ăn trong bát, nhìn trong nồi, trong lòng còn nhớ thương lò bếp! Hạ Tiểu Bạch, chim sẻ em đây thật đúng là lòng tham không đáy!” Giễu tôi một câu như vậy, anh nắm tay tôi hướng cửa ra vào đi tới,“Gia bây giờ quả thật là muốn đi cản trở em đi leo lên chức cao kia!”

Một câu cuối cùng, giọng nói có chút tức giận.

Tôi nhếch miệng cười cười, hướng mắt nhìn về phía anh, nghiêm trang hỏi: “Mộ Nghịch Hắc, anh không phải là ăn chút ý vị?”

Anh nhìn tôi liếc mắt một cái, buồn cười nói: “Ăn chút ý vị? Anh tính tình làm sao nhỏ giống như em vậy?”

Nói xong, độ mạnh trên tay tăng vài phần. 《bigbab0l.wordpress.com》

Tôi chỉ cười không nói, cứ như vậy bị anh kéo ra khỏi phòng triển lãm, trong lòng bị đồ vật này nọ nhét đầy, đầy.

Hết chương 16


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.