Thiên Nam Tự

Chương 48: hỏa long ra tay




" Hóa ra tên tiểu tử này còn chưa rời khỏi, xem ra tên Lãng Mộ Ảnh lần này phiền toái rồi." đám người Nhật Bản vừa rời khỏi, Thanh Thiện liền nhận ra khí tức của Hỏa Long, dù hắn đã ẩn giấu rất kỹ, chỉ là đối với linh hồn đạt cảnh giới Nghịch Thiên giả cấp tám thì có ẩn giấu cũng vô dụng. Thanh Thiện cảm nhận rõ ràng khí tức của Hỏa Long càng lúc càng gần đám người đó.

" Thanh Thiện, ngươi đang nói đám người ban nãy sao? Thế tên tiểu tử là ai thế, à còn cái tên thiếu niên lúc nãy là bạn của ngươi sao, hắn thật là vô sỉ, không hiểu sao ngươi lại quen với loại người như hắn được."

" Hả, lúc nãy hắn đã làm gì, con giun chết tiệt, gặp lại lần sau ta phải đánh cho hắn một trận mới được."

" Hắn ban nãy toàn nói những lời khó nghe, nếu hắn không nói là bạn của ngươi, ta đã bảo chị Nhiên giáo huấn cho hắn một trận." Anh Thy bên cạnh tức giận nói, chỉ là nàng không để ý ngôn ngữ của Thanh Thiện, nàng chỉ nghĩ Thanh Thiện chửi đối phương là con giun mà thôi, chứ không nghĩ tới con giun trong lời nói đó là một con Hỏa Long, đó là rồng thực sự chứ không phải giống như trong thần thoại.

Thanh Thiện cũng chưa muốn nói ra thân phận thực sự của Hỏa Long, dù gì hắn nói ra chắc chắn phải giải thích nhiều thứ, hoặc là sẽ bị các nàng cho là bị tâm thần cũng nên a.

" Đúng, đúng, hắn đáng phải bị giáo huấn, nhưng sau này hai người gặp hắn cũng nên cẩn thận chút, thực lực của hắn rất rất mạnh đó." Thanh Thiện cũng đồng tình với nàng, sau đó nhắc nhở, hắn đã buộc con giun kia hứa, tuy thế đó là lời hứa mà thôi. Nhưng Thanh Thiện đã đánh giá thấp lời hứa của Long tộc, có thể nói Long tộc là tộc loài coi trọng mặt mũi của mình nhất, lời hứa chính là một việc thể hiện trong đó, nếu nhân loại coi lời hứa chỉ là hứa suông thì Long tộc coi nó là thiêng liêng nhất.

Ngay lúc này cơ thể Thanh Thiện vừa động, mọi thứ quấn quanh người đều bị nghiền nát, một cơn gió vừa thổi qua, Thanh Thiện cảm giác toàn thân mát lạnh, lúc này nhìn lại đã thấy bên dưới thân mình chỉ mỗi một chiếc quần lót mà thôi. Cả Tâm Nhiên cùng Anh Thy đều thẹn đỏ mặt, sau đó mới quay mặt đi tìm cho hắn quần áo, may mắn lúc trước khi đến đây mẹ hắn đã lấy cho hắn một ít quần áo dùng, nếu không lúc này hắn đúng là phải tìm cái lỗ nào để trốn tạm mất.

Hai người cũng vì hoàn cảnh đó mà quên mất mới đêm hôm trước hắn là một kẻ được dự đoán liệt toàn thân, xương cốt đều vỡ nát, các nàng chỉ nghĩ đó là việc dĩ nhiên thôi.

" Hai người có muốn xem đánh nhau không?" ba người vừa rời khỏi bệnh viện, Thanh Thiện nhìn về hướng bắc, sau đó hỏi hai nàng.

Anh Thy thì không cần nói, nàng vốn hiếu động nên liền đồng ý, Tâm Nhiên vì thấy hai người đều định đi nên nàng cũng chấp nhận, huống hồ, nếu chỉ giao đấu bình thường chắc chắn Thanh Thiện không có hứng, còn nếu ngay cả Thanh Thiện có hứng thì hiển nhiên đó là người có thực lực rất mạnh giao đấu, có thể xem trận đấu như vậy đối với võ giả là một điều vô cùng tốt.

...

Nói lại, Hỏa Long sau khi định trốn rồi sau đó hắn liền quay trở lại, cũng không phải hắn sợ Thanh Thiện bị tên Lãng Mộ Ảnh kia giết, hắn biết tên Lãng Mộ Ảnh kia muốn giết Thanh Thiện thật là kẻ si nói mơ, hắn quay lại là để giết người diệt khẩu, ở trên thế giới này ngoài Thanh Thiện ra còn Lãng Mộ Ảnh là kẻ nhận ra khí tức của hắn khi hắn hóa thành bản thể. Chỉ cần Lãng Mộ Ảnh chết thì không có ai có thể uy hiếp hắn nữa, dù cả cường giả đỉnh cấp của Thần Đạo giả tới thì đã sao? Biết hung thủ mới tìm được, còn như không biết cho dù thần cũng có tích sự gì.

Vì thế đám người Nhật Bản vừa đi ra Hỏa Long đã theo sau lưng bọn họ, lúc này hắn đã thu lại Ẩn Thần Thuật, khí tức cũng không thu liễm lại mà cố ý phát tán ra lúc có lúc không. Quả nhiên Lãng Mộ Ảnh liền phản ứng lại, chỉ vài phút nghi ngờ trong đầu sau đó liền biến mất, hắn dù sao cũng không thể để kẻ đó biến mất một lần nữa, cho dù là cái bẫy thì đã sao? Thực lực hắn là Thần Đạo giả đỉnh cấp cấp năm, còn đối phương lúc trước chỉ là Nghịch Thiên giả đỉnh cấp cấp bốn. Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu đều thành vô nghĩa. Huống chi dù có bẫy hắn cũng tự tin chạy thoát, Thần Đạo giả đỉnh cấp cấp năm đáng để hắn tự tin như vậy.

" Các ngươi trở về trước, chút nữa nếu có điện lập tức ra ngoài đón người Thần Đạo giả phái sang, ta đi có chút việc, chỉ cần người chúng ta đến, khi đó ta sẽ phát tín hiệu để truy đuổi kẻ kia."

"Dạ, sư phụ."

Nói rồi Lãng Mộ Ảnh liền hóa thành đạo tàn ảnh biến mất giữa không trung, phương hướng của hắn là hướng bắc, dù trên đường đi có chút đề phòng cẩn thận nhưng khi Hỏa Long chạy nhanh một chút hắn cũng tăng tốc theo không để bị mất dấu.

Càng đi càng xa, lúc này Lãng Mộ Ảnh đã hoàn toàn mất đi khí tức của đối phương, lúc đầu là nghi hoặc sau đó là kinh sợ, bởi hắn nhận ra một cỗ khí tức cường đại vô thanh đang công kích vào lưng mình.

Quá nhanh, tốc độ đối phương đã vượt xa qua dự đoán, vì thế thay vì tránh đi, Lãng Mộ Ảnh đành dồn tất cả sức lực của mình đón đỡ một hỏa hồng kiếm quang đang chém tới.

Nói về tốc độ rút kiếm thì Nhật Bản xưng nhì thì không nước nào dám nói nhất, cho dù đó là Tu Chân giới Trung Quốc, cho dù Lãng Mộ Ảnh không thể tránh thoát chiêu thức nhưng hắn lại đủ thời gian rút kiếm và đón đỡ nó, điều này có thể nói tốc độ rút kiếm đó nhanh cỡ nào.

" Oanh."

Thuần túy là cứng đối cứng, hai thanh kiếm quang trực tiếp va chạm, Hỏa Long với hỏa hồng sắc kiếm cùng với thanh quang sắc kiếm của Lãng Mộ Ảnh. Thanh kiếm của Lãng Mộ Ảnh vốn là bảo kiếm tuy chưa thể liệt vào thập đại thần binh của Thần Đạo giả nhưng kiếm của Thần Đạo giả luôn luôn tự hào về trình độ cứng rắn cùng sắc bén.

Chỉ là lần này nó đã bị tổn hại, trên thân thể thanh kiếm đã mẻ đi một miếng như móng tay, còn hỏa hồng sắc kiếm của Hỏa Long lại không chút tổn hao, vốn ban đầu thế nào thì vẫn như vậy, điều này có thể thấy thanh kiếm hỏa hồng này cứng rắn đến mức nào.

Đây cũng chính là sự lợi hại của Hỏa Long tộc, bởi Long tộc luôn yêu thích bảo vật, bọn họ sưu tầm đủ thứ trân quý trên đời, nhất là hoàng kim bảo thạch sau đó là các thần binh lợi khí, Hỏa Long tộc có khả năng khống chế hỏa, hơn nữa trong cơ thể còn có ngọn lửa càng thêm lợi hại, vì thế là một điều kiện lý tưởng để tạo thành thần binh, thanh kiếm hỏa hồng trong tay Hỏa Long là một thanh kiếm hiếm có của Hỏa Long tộc, nên việc nó chém mẻ đi thanh quang sắc kiếm của Lãng Mộ Ảnh là việc hiển nhiên.

Tuy tiếc thanh kiếm nhưng Lãng Mộ Ảnh không có thời gian để tiếc nữa, và hắn không còn suy nghĩ vì sao lần trước đối phương là một con vật tựa như con thằn lằn, giờ lại hóa thành một thiếu niên, bởi Hỏa Long lại lần nữa lao tới, quanh thân hắn là ngọn hỏa diễm bốc cháy, nếu không nhìn cẩn thận chỉ thấy đó là một hỏa cầu giữa không trung mà thôi.

" Liệt Hỏa Kình Thiên ."

" Thanh Quang Trảm ."

" Cheng, cheng, ... . "

Âm thanh hai người vừa rứt, kiếm khí tung hoành, kiếm quang hồng sắc cùng thanh sắc lại lần nữa va chạm, liên tục hơn một trăm thế kiếm xuất ra hai bên đều toàn lực ứng chiến, Hỏa Long một lòng muốn giết người diệt khẩu còn Lãng Mộ Ảnh vừa đánh vừa sợ, dù sao Lãng Mộ Ảnh thực lực cũng là đỉnh cấp năm còn Hỏa Long mới tiến vào cấp năm cộng thêm thân thể cường đại của Long tộc thì thực lực của hắn chỉ nhỉnh hơn một chút. Nếu muốn thật sự đánh bại ngoài xuất ra tuyệt chiêu hoặc liều mạng trọng thương để giết còn không thì rất lâu mới phân thắng bại.

Diễm Thiên Bát Kiếm là kiếm pháp dành cho song kiếm, đó cũng là một loại kiếm pháp bá đạo của Hỏa Long tộc, tuy thế nhưng rất ít người luyện nó, bởi nó dùng là của song kiếm, hơn nữa song kiếm càng khó luyện bởi điều này cần phối hợp cả hai tay.

Long tộc tuy chỉ đạt tới Nghịch Thiên giả mới có thể tu luyện chiêu thức nhưng trước đó bọn họ đã nghiên cứu rất lâu, chỉ là chưa từng được dùng kiếm thực hiện trước khi hóa hình. Hỏa Long chính là như vậy, nếu nói cận thân công kích thì đều là đòn thức thô thiển lấy cương chế cương, nhưng nếu như vậy thực sự đánh bại được Lãng Mộ Ảnh cũng vô cùng gian nan. Hắn từng xem qua và hứng thú với Diễm Thiên Bát Kiếm, mà kiếm của hắn chính là Hỏa Long Song Kiếm chứ không chỉ một thanh như hiện tại.

Vì thế lúc ban đầu hắn sử dụng một kiếm mà trong lúc bất ngờ đều có rất nhiều sơ hở nên không thể gây cho Lãng Mộ Ảnh chí mạng công kích gì. Nếu hắn trước đã thông thuộc Diễm Thiên Bát Kiếm thì một kiếm đó dù Lãng Mộ Ảnh không chết thì cũng không có dễ dàng tiếp thu như vậy được. Tuy nhiên điều này không thể trách hắn được, bình thường một người đều dùng tay phải là chính, giờ nếu bắt bạn ngay lập tức dùng cả hai tay diễn luyện thì sẽ vô cùng khó khăn, nhưng nếu chỉ dùng một kiếm bằng tay phải sẽ rất dễ dàng .

Càng đánh Hỏa Long càng thêm thuận tay, kiếm pháp đã thuộc lòng mấy chục năm, giờ mới được thi triển làm hắn thêm phấn khích.

Lãng Mộ Ảnh càng không biết một tông sư kiếm đạo như hắn lại bị một kẻ lần đầu cầm kiếm đánh ngang ngửa, tuy vậy cũng phải nói kiếm pháp Diễm Thiên Bát Kiếm rất lợi hại, và Hỏa Long hắn nghiên cứu rất lâu kiếm pháp này, dù chỉ dùng một kiếm nhưng uy lực đã đủ uy hiếp tới đối phương.

Sự thật thì Hỏa Long hắn từng dùng hai quyền thay thế cho hai kiếm để tập, bất quá cách tập này đều khó có thể thể hiện uy lực của kiếm chiêu.

Càng đánh Lãng Mộ Ảnh với kinh nghiệm của mình liền nhận ra đối phương dù kiếm pháp có vẻ lợi hại nhưng hình như nó có quá nhiều sơ hở, dường như kiếm pháp vốn không phải như thế, bởi song kiếm thì một kiếm công một kiếm thủ phải liên hoàn, có khi hai kiếm đều công thì chiêu thức phải nhanh như tia chớp sau đó là trở lại thế thủ. Còn Hỏa Long hắn dựa vào cánh tay trái của mình thay thanh kiếm còn lại, dù phòng thủ không có vấn đề như lúc cần hai kiếm tấn công thì cánh tay đó lại quá ngắn, nên trong lúc quyết định đều không thể gây cho Lãng Mộ Ảnh chí mạng gì.

Nhưng giao đấu hồi lâu Lãng Mộ Ảnh cũng không có thể phá vỡ phòng thủ của Hỏa Long, cho dù có chém vào thân thể Hỏa Long thì cũng chỉ để lại một vết cứa nông mà thôi, hơn nữa kiếm của Lãng Mộ Ảnh càng lúc càng nhiều vết mẻ, xem ra sau trận chiến này nó có lẽ cũng không còn dùng được nữa.

Ở góc xa xa, Thanh Thiện, Tâm Nhiên, Anh Thy đều đứng trên cây đại thụ mà xem, bởi ngay dưới chân Hỏa Long cùng Lãng Mộ Ảnh giao đấu là khu rừng, những trận chiến như vậy càng ít người xem càng tốt, tu luyện giới có một quy tắc bất thành văn, càng là cường giả giao đấu càng không thể gần nơi có nhiều người, bởi rất có thể khi giao đấu sẽ gây ra rất nhiều người vô tội chết oan theo.

Ban đầu hai nàng vốn định dùng xe để đi, nhưng bị Thanh Thiện ngăn cản, sau đó hắn kẹp hai nàng rồi phi thân bay về phương bắc, hai nàng lần đầu tiên được bay giữa không trung, vừa bất ngờ vừa thích thú, hai nàng cũng nhìn dưới hai chân Thanh Thiện, thấy rõ ràng không có tý mây nào, hiển nhiên các nàng nghĩ tới thần tiên khi bay đều có mây ở bên dưới nên mới quan sát xem thế nào.

Vừa đến nơi hai nàng càng trợn mắt xem một màn, cái này khác với kiếm hiệp trong phim, trong phim đánh nhau chỉ dưới đất còn nơi đây là đánh nhau trên không trung, giống thần thoại hơn hiện thực, nhưng có cảnh tượng Thanh Thiện ôm hai nàng bay đi thì cảnh tượng chiến đấu trước mặt cũng không quá gây cho các nàng sợ hãi.

Ba người theo đuổi ba ý nghĩ khác nhau, hai nàng vì khó quan sát trận chiến nên không mấy hứng thú, nhưng Thanh Thiện lại quan sát dễ dàng, hắn mới Nghịch Thiên giả đỉnh cấp cấp bốn, đối với thực lực đạt tới năm cấp giao chiến đều đáng học hỏi:

" Diễm Thiên Thất Thức - Liệt Diễm Phệ Thiên "

Chỉ thấy Hỏa Long hô to, cả người hắn toát ra khí thế càng mạnh hơn lúc trước, với linh hồn lực của mình, Thanh Thiện cảm nhận được xung quanh không khí nóng như bị Hỏa Long hấp thu hết vào cơ thể, kỳ thực Hỏa Long hắn đang hấp thu là hỏa linh khí để nhanh chóng đề cao thực lực lên một tầng, đây chính là sự bá đạo của Hỏa Diễm Kình Thiên quyết, nó có thể trong thời gian ngắn tăng cường thực lực.

Lãng Mộ Ảnh càng thêm cẩn thận, công lực toàn thân đều vận chuyển tới thân kiếm, hắn cũng biết là thời khắc phân thắng bại sắp đến, cả hai đều phải xuất tuyệt chiêu nếu muốn đánh bại đối phương.

" Long Tường Thiểm "

Hai người một lần nữa lao vào nhau, chỉ là ngay khi sắp va chạm, cánh tay trái của Hỏa Long chợt xuất hiện thêm một thanh kiếm hỏa hồng khác. Hỏa Long Song Kiếm chính là tên của song kiếm này, hai tay Hỏa Long liên tục tạo nên từng đạo kiếm khí giữa không trung, song kiếm liên miên bất tuyệt chém vào đối phương, hết kiếm này đến kiếm khác không ngừng nghỉ. Lúc này một kỳ tích phát sinh, mà cũng chỉ có ba người Thanh Thiện ở xa quan sát mới có thể thấy. Thân thể Hỏa Long cùng song kiếm dường như hình thành một đoá hỏa liên hoa không ngừng thôn phệ tới đối phương.

Khí tức của Hỏa Long càng thêm cường đại nhờ hỏa linh khí không ngừng chảy vào thân thể hắn, còn bên kia Lãng Mộ Ảnh càng chống đỡ trong tuyệt vọng, nếu lúc trước chiêu thức này hắn chạy trốn thì rất có thể dễ dàng bỏ đi, nhưng giờ này hắn muốn thoát ra đã không thể nào, chiêu kiếm kia cứ như thôn phệ lấy hắn, hiện tại một bên càng đánh càng thêm mạnh, còn hắn càng lúc càng thảm hại.

" Oành."

Thân thể Lãng Mộ Ảnh nhanh chóng bị hỏa liên hoa thôn phệ, thanh sắc quang kiếm sau khi bị phản chấn đã bị Hỏa Long Song kiếm đánh bay ra xa.

Thanh Thiện xem một màn này càng thêm chấn động, chiêu Liệt Diễm Phệ Thiên đó quá bá đạo, sau khi phối hợp với hỏa diễm của Hỏa Long tộc càng cường đại hơn một bậc, đến ngay cả thân thể đối phương cũng bị đốt thành không khí, Thanh Thiện cảm giác được khi Lãng Mộ Ảnh tiếp xúc chiêu kiếm kia, nhiệt độ ở đó đã tiến đến cả ngàn độ, chỉ cần Lãng Mộ Ảnh hao hết công lực sẽ bị đóa hỏa liên kia đốt cháy mà chết.

Long tộc quả nhiên có thực lực để kiêu ngạo, giờ Thanh Thiện mới có cái cảm nhận mới về thế giới tu luyện giả, đối với thực lực của mình Thanh Thiện trước nay luôn tự tin, nhưng giờ hắn có cảm giác lạnh sống lưng, cao thủ nhiều hơn hắn không phải không có, cũng không phải ít người mà là bọn họ chưa xuất hiện thôi. Đơn giản một Hỏa Long đã có thực lực đánh bại hắn, huống chi Hỏa Long hắn còn bị người khác truy đuổi. Thế giới này không hề giống như bề ngoài của nó a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.