Thiên Nam Tự

Chương 20: Liên tục truy sát




" Các ngươi không muốn thấy hắn chết chứ?" bàn tay trái Thanh Thiện bóp chặt yết hầu thanh niên nói.

Mắt thấy đồng bọn của mình không ngừng dãy dụa, đồng tử bắt đầu trắng rã, vài chục người cầm mã tấu cũng thấy ớn lạnh. Chém một nhát đối phương cũng không đến nỗi chết ngay, huống chi, lâu nay bọn chúng chỉ chém vào nơi thịt dày, cũng là đối phương chỉ băng bó toàn thân mà thôi.

" Hắn không dám giết người đâu, tiến lên ..." Mã Hùng ở một bên nói.

" A aaaa." vừa nói xong, Mã Hùng bỗng lăn ra ngã xuống đất.

Vừa rồi tuy khoảng cách còn xa một chút, nhưng cũng đủ bị Thanh Thiện dùng ám kình tập kích, với sự lĩnh ngộ mới về chân khí, mặc dù khoảng cách xa hơn với lúc tập kích Lâm Thế Đức, nhưng uy lực lúc này lại hơn xa. Vì thế, cũng là người luyện võ, nhưng Mã Hùng cũng không chịu đựng được.

Ngay khi Mã Hùng ngã xuống, tay trái Thanh Thiện giữ tên thanh niên làm lá chắn, dẫn theo Tâm Nhiên men theo mép tường mà đi. Bởi muốn phá vây, bên cạnh còn có Tâm Nhiên, xông thẳng vào sẽ bị bốn bề đều là địch, không thể chiếu cố cho nàng, nếu dựa vào tường, hơn nữa có tên làm lá chắn. Đối phương không dễ dàng chém vào đồng bọn, Thanh Thiện chỉ cần đối đầu với phía bên phải cùng trước mặt.

" Đại ca không sao chứ?"

" Đại ca."

Chưa được lệnh, đám đàn em không dám tiến lên, mà đại ca chúng tự nhiên bị ngã, không cần đoán cũng biết thiếu niên trước mắt làm ra. Tất nhiên không ai cam tâm lấy thân mình ra thử trước cả.

" Không ... không sao, Lê Huấn, cho ta giết tên tiểu tử, giết nó, bằng mọi giá." Nói xong liền hôn mê.

Phải biết rằng, ám kình là tàn phá từ bên trong, con người rất nhiều chỗ da thịt dày, nhưng còn bên trong lại không được như vậy, nó rất dễ tổn thương. Ngay cả Hạo Lâm, Chí Minh, chỉ một chiêu đã chết ngay, Mã Hùng còn có thể khá hơn sao. Tất nhiên do khoảng cách xa như vậy, hắn không chết cũng trọng thương, không có vài tháng, không thể đứng lên được.

" Anh em tiến lên giết hắn."

" Giết, giết, giết."

Đám người quá đông, rất nhanh ba kẻ đứng gần nhất đã cầm mã tấu chém tới Thanh Thiện .

" Hừ." Thanh Thiện khẽ hừ một tiếng, cánh tay phải còn lại vỗ ba phát tới trước ngực ba người.

" Bồng, Bồng, Bồng." ba người như diều đứt dây, lao ngược về phía sau.

Chỉ là đối phương quá nhiều, ba người vừa bay ngược trở ra, đám người khác lại tiếp tục chém tới. Tay phải Thanh Thiện càng đánh càng nhanh, bên ngoài đám người chỉ thấy từng ảo ảnh xuất hiện, tựa như hắn dùng bốn tay cùng lúc đánh ra.

" Bồng, bồng, bồng, bồng."

Những người bị hắn đánh, lập tức mất khả năng chiến đấu nữa. Vừa đánh, Thanh Thiện vừa di chuyển về phía bên phải, bởi nơi đấy hắn đã từng quan sát lúc trên tầng, có lẽ lớp bao vây là mỏng nhất.

" Chém nữ nhân kia." nhận thấy đánh vào hắn không ăn thua, trong bọn chúng liền có kẻ nói.

" Giết, giết."

Lập tức đám người có bốn kẻ lại lao vào Thanh Thiện, còn hai kẻ hướng Tâm Nhiên chém tới.

" Các ngươi đã muốn chết, đừng trách ta vô tình." âm thanh của hắn lạnh lẽo nói, mắt lóe lên tia độc ác.

" Bụp, bụp, bụp, bụp."

Lần này không có ai bị đánh bay ngược lại, bọn họ từ từ ngã xuống, máu từ miệng không ngừng tuôn ra, tất nhiên sau vài giây bọn họ đã không còn là người sống.

" Cẩn thận".

" Keng" .

" Viu, viu" .

Xuyên Không chỉ như tia chớp phóng ra, Tâm Nhiên vừa đỡ một đao của đối phương, đao của người kia chưa đụng đến người nàng, hai người đã có hai lỗ thủng ở trán.

Đám người bên ngoài sợ tới ngây người, hai lần trước, đồng bọn tuy bị đánh bay ra, nhưng không ai chết cả, lần này lại khác, bốn người bị đánh liền ngục xuống, máu không ngừng chảy, cũng không một chút nhúc nhích. Đáng sợ hơn, hai người tấn công nữ nhân, trên trán lại có hai lỗ thủng bằng đầu ngón tay, rõ ràng không thể sống.

" Đi." Thanh Thiện hô một tiếng, hai người nhanh chóng men theo bên phải chạy, đám người dù cầm vũ khí trong tay cũng run run, hiển nhiên, ai cũng sợ hãi, chẳng dám tiến lên nữa.

" Tránh ra không chết." cảm thấy vòng vây đã là mỏng nhất, hắn quyết định phá vòng vây chỗ này. Vừa nghe thấy tiếng hét, không tự chủ, đám người để lộ một khe hở cho hắn.

Bất quá còn có đám người bên ngoài ít nhìn thấy sự thật, bọn họ được lệnh giết hắn. Thấy hắn tiến đến liền chém tới.

" Đáng chết."

" Bụp, bụp, bụp, bụp." tay phải lóe lên vài đạo tàn ảnh, bàn tay đã ấn tới ngực bốn người chém tới. Bốn người lại gục xuống, đám người còn lại cũng không dám tiến lên. Để lộ một đường cho hắn đi .

" Hừ, ngươi may mắn, hôm nay ta đã giết người khá nhiều." nói xong Thanh Thiện liền vứt tên đang giữ ở tay trái ra, dẫn Tâm Nhiên chạy.

" Sao có thể? hắn còn là con người nữa không?"

" Anh Huấn, chúng ta có truy đuổi hắn nữa không, hay là ... " một tên bên cạnh hỏi, bởi trước lúc Mã Hùng ngất đi, đã trao quyền cho Lê Huấn.

" Đuổi theo, dùng đám người kia truy đuổi. Ngươi đưa cái này cho hai tên nào biết dùng." Lê Huấn suy nghĩ một chút, lại nói. Hắn tuy sợ, nhưng lệnh của đại ca, bất chấp mọi giá để truy sát, hơn nữa hắn cũng biết mạng của thiếu niên này chính là mười tỷ.

" Vâng." Lê Huấn đưa cho hắn chính là hai quả lựu đạn, hắn có chút sợ, cái này ném một cái, có khi cảnh sát sẽ bất chấp điều động tới. Bởi hắn biết rằng, trước đó Mã Tuấn đã liên lạc đám cảnh sát, nếu không, với hơn một trăm người cầm mã tấu vậy, không lẽ cảnh sát để yên. Bất quá đại ca ra lệnh, là đàn em hắn sao dám không nghe.

Chỉ thấy hơn ba chục thanh niên liền nhảy lên mô tô, nơi đây dù sao cũng là đường lớn, hai người lại chạy bộ, chưa tìm được taxi liền bị đám người tìm thấy.

Hơn ba chục người lái mô tô cầm vũ khí truy đuổi phía sau.

Thanh Thiện nghe được âm thanh phía sau, ánh mắt hắn càng trầm, tưởng rằng đám người bọn chúng đã sợ, ai ngờ chúng vẫn bám theo như đỉa.

Chợt hắn cảm giác có chút lạnh dọc sống lưng, không hiểu sao, khi vừa rồi đối mặt với đông người vậy, hắn không có cảm giác này. Mà cảm giác này lại ẩn chứa bên trong đám ba mươi người này.

" Bạn chịu khó một chút." âm thanh hắn vừa rứt, hai tay đã nhấc bổng Tâm Nhiên, sau đó hết tốc lực chạy vào ngõ rẽ.

Cái ngã rẽ chỉ rộng chưa tới hai mét, chỉ hai xe có thể lao vào mà thôi. Mặc dù trời đã tối, Thanh Thiện vẫn nhìn rõ ràng, hai xe đầu tiên lao vào ngõ không hề cầm mã tấu. Cảm giác không an toàn càng lúc càng mãnh liệt. Đợi khi chúng đến gần một chút, Thanh Thiện mới phát hiện được trên tay chúng chính là hai quả lựu đạn giống hệt trong ti vi hắn từng xem.

Cơ thể hắn khẽ rùng mình, cái loại này so với súng ống còn đáng sợ hơn, uy lực lại lớn. Chỉ là tốc độ của hắn không thể bằng mô tô, đối phương càng ngày càng sát hắn.

" Liều mạng." trong đầu hắn vừa toát lên ý nghĩ, thân hình liền kìm hãm lại.

" Bạn chạy lên trước một đoạn đi." vừa buông Tâm Nhiên xuống, hắn liền nói. Hắn chính là đánh cuộc, hai người bọn họ không phải là cảm tử, chỉ cần cách mình khoảng cánh vừa đủ, bọn chúng sẽ quăng lựu đạn tới.

Đúng như hắn dự đoán, còn chưa cách hắn ba mươi mét, hai tên liền giật chốt, hai quả lựu đạn cũng được ném về phía hắn. Hai tên kia cũng phanh lại, thân hình nằm dạt xuống đất, đang đợi vụ nổ .

Lựu đạn kể từ khi giật chốt, chỉ sau hai giây sẽ phát nổ động, hoặc nếu va chạm mạnh sẽ trực tiếp phát nổ luôn.

Bất quá, hai quả lựu đạn vừa bay tới, từ hai tay của Thanh Thiện liền vận lực, hai cổ chân khí cực kỳ âm nhu tựa như gió nhẹ đánh tới hai quả lựu đạn, đám chân khí không những làm giảm tốc độ của lựu đạn, kình khí của nó đã hất hai quả lựu đạn trở về phía đối phương.

" Ầm , ầm." hai tiếng nổ vang trong thành phố. Ngay khi khói bụi tan đi, đám người liền nhận thấy, một người đang đứng vững trong vòng màu trắng sữa, đây là ban tối, bọn họ nhìn cực rõ điều trước mắt. Chỉ là bọn chúng ít ai để ý đến lựu đạn nổ còn cách đối phương tới gần hai mươi mét, có nghĩ gần hai tên đồng bọn lao đến trước chỉ mười mét.

Có lẽ trời quá tối, bọn chúng lại chỉ quan sát đối phương, nên hai tên nằm xấp dưới đất đang be bét máu cũng không nhận ra.

Chợt thân hình đang đứng vững trong vòng màu trắng sữa chợt động, thân hình như quỷ mỵ lao tới bọn họ.

" Á, hắn không phải là người, chạy thôi."

Không biết ai đã hô đầu tiên, bọn chúng liền như ong vỡ tổ chạy trốn, nhưng vì trong ngõ chỉ rộng có hai mét, trừ đám vào sau cùng còn ra được bằng xe, đám bên trong đành bỏ xe chạy lấy người.

" Chạy mau, chạy mau."

Thấy đám người đó đã bỏ chạy, hắn nhanh chóng lấy một chiếc xe máy trong đó.

" Bạn nhanh lên xe."

Xe máy phóng nhanh trong ngõ, đi tới đường cái, liền phóng ga chạy. Ngay khi ra nơi có chút ánh sáng, Tâm Nhiên mới để ý tới, lưng của hắn đang đẫm máu.

Sự thật uy lực của hai quả lựu đạn quá lớn, mặc dù cách tới hai mươi mét, hơn nữa Thanh Thiện còn vận toàn thân công lực, thân hình cũng đã kịp nằm xuống. Bất quá một mảnh vỏ đạn cũng phá nát chân khí hắn, đánh trúng lưng, ngay lúc hắn bắt đầu nằm xuống. Còn một vài mảnh yếu hơn, chỉ để lại xé rách áo hắn mà thôi.

" Bạn bị thương rồi kìa." Tâm Nhiên không rõ sao, nước mắt vừa chảy vừa nói.

" Không sao đâu, chỉ thương chút ngoài da mà thôi." Thanh Thiện nói, tay lái vẫn không ngừng tăng ga.

Cảm giác đã ra khỏi thành phố khá xa, hai bên đường chính là vùng đồi núi. Đi mãi mà chẳng có thấy nhà ở, vết thương sau lưng lại ảnh hưởng đến. Thanh Thiện đành dừng lại.

Dùng sức vứt chiếc xe máy thật xa, vỏ lựu đạn cũng được hắn rút ra, lấy áo khoác ngoài mà buộc chặt lại. Vừa hoạt động mạnh tý, Tâm Nhiên đã thấy có chút máu rỉ ra ngoài áo, nàng chỉ biết đứng xa mà nhìn, nước mắt một lần nữa chảy.

" Chúng ta đi lên trên núi này thôi, sắp tới có lẽ có đám người lợi hại hơn truy sát." Lấy đất xóa đi vài vết máu trên đường, Thanh Thiện nói. Sau đó dẫn đầu hướng lên núi mà đi.

Vừa rồi ngay lúc hắn lấy xe chạy trốn, Thanh Thiện cảm giác được có vài ánh mắt quan sát hắn, ngay khi hắn phóng lên xe, mới không còn cảm giác này, bất quá, đối phương có thể theo dõi lâu như vậy mà hắn giờ mới phát hiện, điều này nói lên, đối phương ẩn núp quá giỏi, và võ công của chúng không kém hơn đám người Lâm Trần hay Chí Minh.

Hiện tại hắn chỉ khẳng định được vậy, vì thế nếu cứ chạy theo đường thẳng với thương thế này, vết thương có khi càng nặng, đối phương lại dễ dàng tìm thấy.

Đường núi vừa khó đi lại tốn sức, mà trời lại tối, Tâm Nhiên lại một mực không cần trợ giúp của hắn. Thấy nàng đã thở dốc, bước chân cũng loạng choạng. Thanh Thiện biết nàng không muốn là gánh nặng của hắn thêm nữa, vì thế cố chấp mà đi.

" Được rồi, bạn cũng mệt rồi, để mình đưa lên." Thanh Thiện bất chấp nàng có đồng ý hay không, hai tay lại bế nàng mà đi.

" Buông mình ra, mình không muốn, mình muốn tự đi."

" A." Thanh Thiện khẽ hô, bởi vừa rồi nàng cựa quậy quá mức, đã đụng tới vết thương của hắn.

" Bạn không sao chứ, mình xin lỗi, mình không muốn là gánh nặng của bạn nữa." Tâm Nhiên nằm im trong lòng hắn, lên tiếng nói.

" Ngốc quá, mình không sao cả, chỉ là thương ngoài da chút, huống chi yếu trâu còn hơn khỏe bò, hì hì."

" Bị như vậy bạn còn cười được. Bạn có thấy mình vô dụng không?" Tâm Nhiên nói.

" Vô dụng gì chứ?, nam nhân sinh ra không phải để bảo vệ nữ nhân sao?, nói thật, được ôm nữ nhân đẹp là phúc của đàn ông đó." Thanh Thiện cười nói.

" Bạn! Vậy mình có thật sự đẹp không?" núp trong lòng hắn, Tâm Nhiên lại hỏi, chỉ là khi hỏi, hai má nàng đỏ lên chút mà Thanh Thiện không biết.

" Bạn ư, kể ra cũng đẹp, chỉ là ... " Thanh Thiện đang nói lại ngừng.

Tâm Nhiên đang vui mừng, chợt nghe câu tiếp theo, mà hắn lại không chịu nói tiếp " Chỉ là làm sao, nhanh nói cho mình ." Âm thanh nàng có chút nũng nịu nói.

" Ừm, chỉ là bạn hơi ít cười, lại hơi lạnh lùng, nếu bạn cười nhiều có lẽ sẽ đẹp hơn nhiều."

" Thật hả." Tâm Nhiên không tự chủ khẽ cười.

Hai người nói chuyện cả đoạn đường dốc, chính vì thế thời gian trôi qua rất nhanh, hai người đã tới lưng chừng núi.

Trước mặt bọn họ là khu rừng, chỉ là quá tối, nhưng đối với Thanh Thiện lại rất bình thường, lúc này hắn cũng có chút mệt mỏi, nếu không phải công lực dạo này tăng nhanh, hắn đã không chống đỡ nổi. Vết thương mặc dù chỉ ngoài da, lại cử động nhiều, nên mất máu cũng khá nhiều.

Dọn dẹp xung quanh một chút, cảm giác xung quanh không chút nguy hiểm, hai người liền ngồi xuống. Cũng may cầm theo thanh mã tấu, nên dọn dễ dàng hơn.

Thanh Thiện vừa ngồi xuống đã tĩnh tọa để phục hồi công lực, tuy là tĩnh tọa, nhưng chỉ cần xung quanh có chút động tĩnh, sẽ không qua được mắt hắn. Tâm Nhiên cũng đang dựa vào người hắn để ngủ.

Bất chợt hắn lại nghĩ tới câu khẩu quyết của tầng sáu " Vi thiên chi thiên, hư thiên tự tại, dẫn động thiên địa, quy vu khí hải, cải thiên đảo mệnh." âm thanh không ngừng quanh quẩn trong đầu, cứ chốc chốc lại vang lên.

" Không thể nào, mình còn chưa đạt đến tầng sáu. Mọi lần trước cứ nghĩ đến lại cực kỳ đau đầu."

Chỉ bất quá, mỗi lần khẩu quyết vừa nhẩm, chân khí tự động vận chuyển toàn thân, vết thương lại giảm một chút đau đớn.

" Hay quá, ra khẩu quyết tầng này còn có thể chữa thương. Xem ra chỉ khi bị thương mới có thể dùng được." Nghĩ như vậy, Thanh Thiện liền theo khẩu quyết, dẫn chân khí tỏa khắp toàn thân, nơi nào chân khí đi qua, nơi đó lại thoải mái, cảm giác mệt mỏi liền giảm đi rất nhiều.

" A, cái gì vậy." Luyện được một lúc, cảm giác có cái gì đó không ngừng thông qua lỗ chân lông thấm vào cơ thể, ánh mắt vừa mở, xung quanh hắn lúc này một mảnh trắng xóa, tất cả đều từ vô vàn đốm trắng tụ tập lại. Quán sát một hồi, hắn liền nhận ra, chính những đốm trắng này đã hòa tan cùng chân khí trong đan điền mình, chân khí cứ thế từ từ tăng trưởng.

Lần này khác với lần trị thương bên trong nhà mẫu giáo, nơi đây linh khí tràn ngập, tọa nên một mảng trắng xóa, nếu như lần trước chỉ là một vòng bao bên ngoài, lần này đã bao trùm toàn thân hắn cùng Tâm Nhiên còn dư thừa.

" Xem ra thứ này vô cùng tốt, nên hấp thu nhiều một chút." Trong đầu nghĩ vậy, chân khí trong đan điền liền bắt đầu xoay chuyển, từ trong đan điền như có một cỗ hấp lực, hút tất cả linh khí này vào trong nó .

"Ha ha, không ngờ cái pháp quyết này lại còn có tác dụng như vậy." Thanh Thiện không khỏi cười, chỉ là ngay khi hắn cảm giác vết thương bắt đầu liền lại, lúc này trong đầu hơi chóng mặt. Thanh Thiện biết, chỉ cần hắn khỏi, cái tầng sáu sẽ không thể vận dụng nữa, nếu cưỡng chế sẽ cực kỳ đau đầu.

Nhìn thấy linh khí nhiều như vậy, hắn có chút tiếc nuối, bất quá khi nhìn lại Tâm Nhiên bên cạnh, ý nghĩ khác chợt lóe lên.

Dựng thân hình nàng thẳng dậy, hai tay hắn áp tới lưng, một cỗ chân khí cuồng bạo truyền qua, tất cả chân khí đều đổ vào đan điền của nàng. Tại đan điền nàng chợt hình thành lực hút, tuy không thể bằng cơ thể của hắn, nhưng xem ra so với nàng tự hấp thu thì gấp mấy trăm lần là ít.

Tất cả linh khí còn lại, theo hấp lực, tất cả đều trút vào cơ thể Tâm Nhiên, với sự thuần khiết của linh khí, chỉ chốc lát đã chuyển thành chân khí của bản thân nàng.

" Cố lên nào." cảm giác thân thể nàng đã sản sinh ra chân khí, Thanh Thiện liền tăng chân khí của mình, hấp lực càng lúc càng lớn, tới hơn chín phần đều bị nàng hấp thu, chỉ chưa tới một phần, tự động thấm vào người hắn.

" Cố lên, chỉ chút nữa." đầu hắn bắt đầu đau đớn, tuy nhiên vẫn gắng luyện theo tâm pháp, linh khí trong khu rừng đều tự động tụ tập lại nơi hai người.

" A, a." Thanh Thiện kiên trì được thêm ba mươi phút, cảm giác không thể nữa mới ngừng lại. Xung quanh dư thừa còn lại rất ít, lại bị Tâm Nhiên toàn lực hấp thu. Đến khi trong rừng trở lại một màu đen. Thanh Thiện liền đánh thức nàng, lấy chân khí của hắn làm dẫn đường, Tâm Nhiên liền thử theo Thiên Nam tâm quyết, chân khí trong đan điền liền vận chuyển kỳ kinh bát mạch.

Đến khi nàng chìm vào tu luyện, Thanh Thiện liền rút lui chân khí của mình, sau đó ngồi bên cạnh làm hộ pháp, lần này hắn thu nhập cũng không ít. Chân khí tăng lên, vết thương sắp liền da, thân thể tràn đầy sức mạnh. Bất quá hắn mừng hơn là trợ giúp được Tâm Nhiên, mấy ngày hôm nay, nàng luôn tự trách mình vô dụng.

Lần này thu hoạch lớn nhất là nàng a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.