Thiện Nam Tín Nữ - Bộ Vi Lan

Chương 9




Xe bên cạnh lướt qua, gió xoáy lên dữ dội. Mỹ Nhược nhắm mắt lại, hét lên, cho rằng một giây sau, sẽ bị cán bay đầu, bánh xe sẽ đè nát đầu nàng.

Nàng được ôm trở về, phát hiện nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, ngồi trên đùi của Cận Chính Lôi mà không kìm được run rẩy, đành phải ôm cổ hắn.

"A Như, cô muốn nhảy xe dọa tôi, tôi cũng chỉ dọa lại mà thôi." Hắn nói đạo lý với nàng. "Dọa cô thôi, tay tôi vẫn ôm chặt eo cô, không để cô xảy ra chuyện đâu."

Nàng khóc lớn thành tiếng.

"Nín nào." Cho dù hắn hiểu rõ tài lái xe của Hà Bình An, vừa rồi cũng không khỏi khiếp sợ, Cận Chính Lôi có một tia hối hận. "Không nên làm tôi tức giận."

Hắn nói một câu lộ rõ hết tất cả.

Là, nàng quá nhanh mồm nhanh miệng, hắn không nói lại được.

Bởi vì bị bỏ rơi, nàng rất quý trọng bản thân.

Nàng sợ chết, đó là điểm yếu của nàng.

Mỹ Nhược vẫn khóc.

"Nín." Cận Chính Lôi ôm nàng chặt hơn, vụng về lau nước mắt cho nàng, "Cô xem, nghe lời một chút, tôi cũng không dọa cô."

Nàng phẫn hận, tránh bàn tay của hắn.

"Đồ đê tiện! Biến thái! Cậy lớn ức hiếp nhỏ." Mỹ Nhược mắng hắn nhưng vì khóc thút thít nên không có nhiều sức.

"Tôi không ức hiếp cô..."

Nàng nhớ tới vừa rồi, nghĩ lại mà sợ, tiếng khóc càng thêm thê thảm.

"Nào nào, tôi đồng ý với cô, về sau không như vậy nữa. Đừng khóc nữa."

Nàng mơ hồ cảm thấy hắn đang đưa cho nàng một vũ khí.

Mỹ Nhược mở đôi mắt đẫm lệ, hai tay trống vào lồng ngực hắn, yên lặng nhìn hắn. "Tôi có thể tin anh sao?"

"Tôi cam đoan." Nhìn cánh môi nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt ngập nước, hắn cuống quýt đưa tay lên, "Tôi thề! Nếu trái lời sẽ khiến cho tôi và "Bảy què chân" có cùng kết cục."

"Vậy anh đồng ý với tôi, sau này đừng đến tìm tôi."

Hắn trầm mặc, bàn tay tại eo nàng chu du. "Tôi chỉ có thể đồng ý, chờ cô mau lớn."

Thất vọng, Mỹ Nhược tức giận nói nhỏ: "Tôi sẽ không để anh muốn làm gì thì làm."

Hắn cười: "Dạ dạ dạ, Chiêm tiểu thư rất lợi hại, tôi rất sợ hãi."

Nàng ngoan ngoãn cùng hắn đi ăn cơm, hắn đưa nàng về phố Anh Đào. Xe dừng dưới lầu, Mỹ Nhược ngẩng đầu nhìn hiên nhà: "Nếu như bị mẹ tôi nhìn thấy, bà ấy sẽ đánh anh, đem anh xé thành mảnh nhỏ."

"Cô ta sẽ không cam lòng để mất 50 vạn, nhiều nhất kéo tóc cô, sau đó ngầm đồng ý."

Nàng lần nữa đánh giá thấp sự vô sỉ của hắn.

Đầu năm mới, bảy giờ tối, Cận Chính Lôi mở yến hội, khao huynh đệ. Sớm đưa váy tới cho Chiêm Mỹ Phụng, nàng làm tóc, chuẩn bị sẵn sàng.

Trước khi ra ngoài, nàng ở trước gương nhìn ngắm, kéo lại dây váy trên vai, hỏi Mỹ Nhược: "Đẹp không?"

Mỹ Nhược gật đầu.

Dưới lầu, có xe chờ sẵn, Cận Chính Lôi đón Chiêm Mỹ Phụng, cảm giác có người nhìn trộm, hắn quay đầu nhìn.

Sau đó, hắn cười vui vẻ, vẫy tay chào Mỹ Nhược. Tư thế chuẩn, dường như đã trải qua huấn luyện.

"Đồ đê tiện!"

"Người kia, người kia..." Cô Bảy kinh hãi. Bà ngưỡng mộ đại danh Đại Khuyên Ca đã lâu, hôm nay mới được tận mắt trông thấy tình nhân của cô chủ.

"Cô nhìn không lầm, cô Bảy." Mỹ Nhược buông màn, "Là hắn."

"Nhưng mà... " Ánh mắt cô Bảy lộn xộn.

"Không có nhưng nhị gì cả." Mỹ Nhược giận tái mặt, "Cô Bảy, đừng nhớ việc chúng ta đã cứu hắn, vì hắn nấu thuốc, đặc biệt là trước mặt mẹ."

Cô Bảy vâng lời, nhưng ban đêm Mỹ Nhược nghe thấy tiếng nàng trằn trọc.

Lúc rạng sáng, Chiêm Mỹ Phụng quay về, kêu đến khản giọng, Hà Bình An đưa nàng trở lại.

Chiếc áo ngày hôm qua nhuộm đầy máu tươi, cũng may người không có gì đáng ngại, chỉ là bị dọa mất hồn phách.

"Thật đáng sợ, đó là địa ngục. Cả quán rượu đều là thi thể, tiếng súng ù tai, có người chết trước mặt ta, túm lấy váy ta." Chiêm Mỹ Phụng nắm tay Mỹ Nhược thật chặt, "Địa ngục, địa ngục, địa ngục."

"Mẹ." Bị móng tay dài xuyên vào da, Mỹ Nhược đau.

"Cô chủ, người nhẫn nại một chút." Chiêm Mỹ Phụng rơi cả một đôi giày cao gót, bàn chân bị đâm vô số mảnh vụn, cô Bảy dọn dẹp, "Đừng lộn xộn."

"Tôi về sau không muốn gặp hắn nữa." Chiêm Mỹ Phụng chưa từng kinh hãi như thế bao giờ, "Không bao giờ ở cùng hắn một chỗ nữa."

Mỹ Nhược trầm mặc.

Ngược lại, cô Bảy rất tỉnh táo, "Cái kia, sáng sớm, cậu chủ qua đây đòi 50 vạn."

"Chiêm Tiếu Đường!" Chiêm Mỹ Phụng nghiến răng nghiến lợi, nước mắt làm nhòe phấn má.

Ngày thứ hai, mặt đường yên tĩnh kỳ lạ, phố đồ ăn vặt không một bóng người. Khách điếm Tiên gia buôn bán như cũ, chỉ là buôn bán ảm đạm, tiểu nhị cũng ít đi một người, còn lại mấy người lúc nào cũng hốt hoảng.

Nghe nói, Đại Khuyên Ca đêm qua trải qua trận chiến ác liệt, sinh tử chưa rõ.

"Coi như vở kịch lớn." Tiên thẩm nhả một vòng khói, xua cô đơn lạnh lẽo. "Ở phố Anh Đào này, tin như vậy là tốt rồi, người bình thường đã bị loan tin bạc mệnh mà chết rồi."

Mỹ Nhược được mời tới bệnh viện.

Truyền thuyết đạn lạc, bom rơi, vậy mà Cận Chính Lôi vẫn sống, vẫn đang cùng các anh em mở sòng bài tại bệnh viện.

Mỹ Nhược chưa hết khiếp sợ, có tiếng bác sĩ lớn tiếng mắng: "Không được hút thuốc."

Mọi người tan như ong vỡ tổ, bài vở lả tả trên đất, Cận Chính Lôi nằm trên giường cho bác sĩ kiểm tra.

Mỹ Nhược nghe thấy bác sĩ nói: "Ngày mai có thể xuất viện."

Nghe vậy, Cận Chính Lôi nhìn gương mặt ngốc nghếch của nàng nhếch môi, gọi Hà Bình An: "Đưa nàng về."

"A Như vừa mới đến."

"Nhìn thấy rồi, an tâm rồi là được." Cận Chính Lôi không quan tâm Mỹ Nhược có nghĩ vậy không, không rõ là hắn tự thuật tâm tư người khác hay tự an ủi tâm tình.

Hà Bình An lau mồ hôi, quyết định đưa nàng về.

Hắn ở trên xe nhắc Mỹ Nhược: "Đại Khuyên Ca không nên tin tưởng cô quá, chuyện này không nên lộ ra ngoài. A Như, đừng nói gì cả, hậu quả rất nghiêm trọng."

"Tôi ngu đần, không hiểu các người." Mỹ Nhược đáp.

Ở trên phố có vô số lời đồn, nói Đại Khuyên Ca bị thương nặng không thể chữa trị, có người nói chắc chắn, lúc đi thăm bệnh viện thăm người thân, tận mắt nhìn thấy hắn nằm ở phòng bệnh nặng, mặt sưng như đầu heo, băng trắng quấn đầy người, phải dùng máy thở kéo dài tính mạng.

Hơn nửa tháng trôi qua, Cận Chính Lôi cuối cùng cũng xuất hiện, bên cạnh chỉ có vài anh em, sắc mặt nhợt nhạt đi vào hộp đêm.

Vì vậy, lời đồn càng lớn.

Tiên thẩm cười lạnh, "Một đám mù, bệnh nặng không dậy được không phải là không có, nhưng tuyệt đối không phải là vị lão đại kia. Theo ta, vở kịch chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Chúng ta cứ ngồi tại chỗ xem cuộc vui đi."

Về sau, lại có tin đồn Cận Chính Lôi quỳ trước cửa nhà Long Ngũ, chịu đòn nhận tội, còn nói, hắn khẩn cầu chú Bưu ra mặt, cho hắn cơ hội nhận sai trước Ngũ Long và các vị tiền bối khác.

Tiên thẩm cũng nghi ngờ, thỉnh thoảng nhìn lén Mỹ Nhược.

Bắt đầu có người khất nợ phí bảo kê, Hà Bình An đi mấy con phố, đến khách điếm Tiên gia, sắc mặt xấu không nhìn nổi.

"Tôi tuy rằng chỉ là một người buôn bán nhỏ, nhưng không phải chút tiền không đưa nổi. Bình An, các người ở phố này một ngày, khách điếm Tiên gia sẽ không thiếu các người một đồng."

Mỹ Nhược khen thầm Tiên thẩm thông minh, Bình An rốt cuộc cũng vui vẻ một chút.

Quả nhiên không bao lâu, chú Bưu đồng ý làm người trong cuộc, hóa giải mâu thuẫn hai đời của Hoa Hưng.

Tân giới liền mở tiệc rượi.

Sau này có người nghe đến chuyện này, mặt mày đều hớn hở.

Thật ra, tân giới đã rơi vào tử cục.

Trên tiệc rượu, Cận Chính Lôi trước mặt Ngũ Long và mọi người dập đầu châm trà nhận sai.

Vào ban đêm, Tân giới nổ ra một trận gió tanh mưa máu. Tờ mờ sáng, người ta đến hiện trường tìm kiếm, phát hiện nhà đã cháy rụi, vô số thi thể đã thành than.

Mà các lão già ở Hòa Hưng từ đó về sau liền mất tích, vị trí chủ nhân không ai ngồi, chú Bưu làm trợ lí.

Lời đồn như thủy triều, bầu không khí quỷ dị ở mấy con phố sầm uất dần dần ổn định, thái bình trở lại. Mà vết thương của Chiêm Mỹ Phụng cuối cùng cũng lành, không đau nữa, bắt đầu vào công việc dọn dẹp nhà cửa.

"Mẹ, con cùng cô Bảy có thể ở lại đây không?"

"Làm sao có thể? Rồi ai nấu nướng? Ai giặt quần áo?"

"Bây giờ mẹ có tiền, có thể mua một người hầu về hầu hạ."

"A Như, cô Bảy già rồi, con ở một chỗ với bà ấy làm được cái gì. Bà ấy là người hầu, con thế nào lại con bà ấy là người thân?"

"... Nhưng mẹ đã hơn một năm không trả lương cho cô."

Chiêm Mỹ Phụng nói, "Mẹ sẽ trả đủ cho bà ấy."

Mỹ Nhược bất đắc dĩ, chỉ có thể từ biệt Tiên thẩm.

Hòa Hưng trước Hoa Lão Hổ làm, thường tự bổ nhiệm chủ nhân mới, quan hệ rất phức tạp, có thể tưởng tượng gần đây có bao nhiêu loạn, Tiên thẩm tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhưng chị ta so với người bình thường khôn ngoan hơn nhiều.

Cho nên, chị ta chỉ hỏi: "Bạn nam, bạn nữ học cùng?"

Mỹ Nhược cắn môi dưới, không nói được lời nào.

Tâm tư Tiên thẩm sắt đá, cũng vì là mỗi năm được chứng kiến biết bao nhiêu thiếu nữ mười bốn mười lăm bất hạnh.

"Loại chuyện này," Chị ta cân nhắc dùng từ, "Cũng không phải hiếm có. Trước kia, chị cũng quen một ông chủ xưởng dệt, hắn cưới hai chị em ruột, không phân biệt vợ nhỏ vợ lớn. Hiện tại, nghe nói gia đình đều vui vẻ."

Lời an ủi này giống như tiếng chuông tiễn người chết, gương mặt Mỹ Nhược trắng bệch.

Tiên thẩm lại nói,"Nếu không thích, em chịu đựng được vài năm, cố gắng một chút, có lẽ sẽ tìm được đường ra."

Nàng im lặng gật đầu.

Lúc đi, chỉ nghe sau lưng có tiếng thì thào: "Phụ nữ ấy, nhan sắc không mong, chỉ cầu tốt số."

Mỹ Nhược cắn môi đến chảy máu.

Đêm này, trong bóng tối, nàng nói nhỏ: "Cô Bảy, con rất sợ."

"Hay là, chúng ta nói với cô chủ?"

"..." Mỹ Nhược không phải không suy nghĩ đến việc nói hết với mẹ. "Cô Bảy, trong lòng mẹ con, con có quan trọng không?"

Cô Bảy không đáp, ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ về.

Mỹ Nhược nắm vạt áo ngủ của cô Bảy, giọng run run: "Cô Bảy, con sợ."

"Đừng sợ, cô nhỏ, nếu như hắn đối xử không tốt với con, cô Bảy liều mạng già này với hắn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.