Mĩ Nhược lấy dũng khí gọi cho Lộ Vi, thái độ của Lộ Vi trầm mặc khác thường, đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
"Lộ Vi." Nàng cảm thấy rất áy náy.
"Đợi tôi suy nghĩ một chút, có rất nhiều chuyện." Lộ Vi dừng lại vài giây. "Tôi có tới thăm cô Bảy, nghe nói hiện tại theo thời gian cố định, bà sẽ tới buồng điện thoại ở góc đường nhận điện thoại của bạn. Có phải như vậy không?"
"Vâng."
"Vậy tại sao đã hơn một năm, tôi không có tin tức của bạn?"
"Tôi đã vi phạm lời hứa, tôi rất xấu hổ khi đối mặt với bạn."
"Hơn một năm trước, anh hai tôi tới Oxford, anh ấy làm sao biết chỗ bạn? Bạn nói là bạn vi phạm lời hứa, là bạn liên lạc với anh ấy? Nói cho anh ấy biết bạn đang ở Oxford sao?"
"Không phải tôi nói..."
Đinh Duy ghé vào ống nghe: "Là em nói cho anh biết."
Đinh Lộ Vi giậm chân: "Anh đừng nói hươu nói vượn! Em rất cẩn thận. Đinh Duy, anh đừng vu oan cho em."
"Em cũng đừng vu oan cho A Như, là anh theo chỗ em biết, sau đó anh chủ động tới tìm."
"Đinh Duy, anh tránh ra!" Lộ Vi gầm lên.
Mĩ Nhược nhắc nhở Đinh Duy, sau đó nói: "Là Duy tới tìm tôi, tôi cũng rất bất ngờ. Sở dĩ tôi nói tôi vi phạm lời hứa, là vì tôi rõ, Lộ Vi, chúng ta tuy là bạn tốt, nhưng chưa chắc bạn đồng ý mối quan hệ của chúng tôi, tôi không có tư cách. Nhưng hiện tại tôi và Duy đã là người yêu."
Duy hôn trán nàng. "A Như, em rất tốt, không cần tự coi nhẹ mình."
Mĩ Nhược hé miệng cười cười.
"Hai người yêu đương?"
"Trước kia là bằng hữu, sau lễ Giáng Sinh chúng tôi bắt đầu."
"Bạn chờ một chút, tôi cần suy nghĩ."
Mĩ Nhược lắc đầu. "Lộ Vi cúp điện thoại rồi."
"Không sao, nó sẽ hiểu, chỉ là cần chút thời gian." Đinh Duy nắm tay nàng. "Nếu như Lộ Vi không hiểu cho chúng ta, anh sẽ trở về nói chuyện với nó."
"Cô ấy là bạn tốt nhất của em, cũng là duy nhất. Em có chút không vui, em làm cô ấy thất vọng."
"A Như, em không sai. Có ít người đồng tình với em, nhưng cho dù bọn họ lương thiệt, thương xót em, bọn họ cũng không trải qua những chuyện em đã trải qua, càng không biết nội tâm em như thế nào, chỉ là đồng tình ngoài mặt. Bọn họ không biết em đã chịu bao nhiêu vất vả."
Mĩ Nhược ôm chặt hắn. "Anh đi bao lâu? Hiện tại, em đã bắt đầu nhớ anh."
Đinh Duy cười vui vẻ: "Em đang nói tiếng lòng anh đó."
Buổi tối, Lộ Vi gọi tới: "Tôi hỏi Diêu Linh Khang, hắn hỏi tôi hai chuyện. A Như không phải cô gái tốt? Tôi nói phải. Hai người có yêu nhau không? Tôi nói tôi hiểu rõ lòng anh hai, nhưng bạn thì không rõ. Diêu Linh Khang nói, có cô gái yêu anh hai, hơn nữa biết trước tương lai khó khăn vô cùng, tôi làm em gái theo lí nên chúc phúc."
Lộ Vi hít sâu. "Đúng, hắn nói rất đúng. A Như, tôi hỏi bạn, bạn đối với anh hai tôi như thế nào?"
Mĩ Nhược trầm ngâm, nhỏ giọng: "Tôi nghĩ, tôi thích anh ấy."
Nàng nhìn Đinh Duy, trong mắt hắn là vui sướng.
"Tôi chúc phúc hai người." Ngữ khí Lộ Vi không cam lòng, bỗng nhiên bộc phát. "Nhưng tại sao tôi lại tức giận? Bởi vì hai người thông đồng, giấu giếm tôi."
Đinh Duy nhỏ giọng: "Nó không biết anh biết tin tức của em như thế nào."
Mĩ Nhược vui vẻ, trịnh trọng nói: "Lộ Vi, cảm ơn bạn."
Sau tết âm lịch, Đinh Duy quay lại cảng. Mĩ Nhược rất nghe lời Đinh Duy, hàng ngày tưới nước cho hoa của hắn, đọc sách dạy nấu ăn cho Mang Phi.
Một ngày nọ, Lộ Vi gọi tới: "Tôi muốn cám ơn bạn."
Mĩ Nhược kinh ngạc.
"Anh hai tôi rất vui vẻ, tinh thần rất tốt. A Như, tôi biết, anh ấy như thế là nhờ bạn." Lộ Vi khảm khái. "Mẹ tôi nói anh hai nhu thuận, khiến cho người ta đau lòng. Không phải vì sức khỏe anh ấy, mà vì tính cách. Nhà chúng tôi ba anh em, anh cả rất quật cường, vì hôn sự có thể nửa năm không trở về nhà, bất hòa với gia đình. Tôi có thể khóc lóc cả tiếng đồng hồ vì món đồ chơi yêu thích. Chỉ có anh hai, không dục vọng, không yêu cầu, đối diện với người khác đều khách khí, lễ phép, sợ làm cho người ta cảm thấy gánh nặng."
Mĩ Nhược im ắng thở dài.
"Tôi từng có cảm giác, anh ấy giống như người trong suốt, suốt ngày nằm viện, về nhà cũng không ra khỏi phòng. Tôi muốn chơi cùng anh ấy, anh ấy rất bao dung, nhẫn nại, tuy rằng tôi ồn ào, ảnh hưởng anh ấy nghỉ ngơi."
Lộ Vi rơi lệ. "Trong lòng tôi vẫn cảm thấy không có người phụ nữ nào xứng với anh hai. Anh ấy thông minh như vậy, học hành rất giỏi, hiểu chuyện hơn tôi. Tôi biết bạn cũng rất tốt, nhưng anh ấy là độc nhất vô nhị."
"Tôi biết."
"Không, A Như, tôi không có oán trách bạn. Trái lại, tôi cảm kích bạn. Bạn biết không? Anh hai bây giờ, tôi cảm thấy anh ấy đã thay đổi, không giống trước kia, khi vui vẻ sẽ cùng tôi nói chuyện cuộc sống hai người ở Oxford. Có trời mới biết, trước kia nếu không ép buộc, anh ấy sẽ không chủ động nói chuyện. A Như, bây giờ anh hai mới giống như người sống."
Mĩ Nhược cũng rơi lệ.
"A Như, cám ơn bạn." Lộ Vi nói. "Thái độ trước kia, tôi xin lỗi. Tôi không biết nên nói như thế nào, A Như, Diêu Linh Khang cũng nói, tương lai của hai người rất khó khăn."
"Tôi không sợ, Lộ Vi. Tôi không muốn nhiều, tôi chỉ cầu trước mắt yên bình, vui vẻ, có thể nhiều hơn một ngày là tốt rồi. Anh ấy cũng giống tôi. Chúng tôi không có tham lam."
"Nhưng như thế đối với bạn không công bằng." Lộ Vi khó khăn nói. "Sức khỏe của anh hai rất khó đoán."
"Anh ấy không chịu nói cho tôi biết bệnh tình, sợ tôi lo lắng, kì thật tôi cũng đoán được." Mĩ Nhược nhớ tới ánh mắt lưu luyến của Đinh Duy, lồng ngực nàng nhói lên. "Không sao đâu, tôi không phải mới quen biết anh ấy."
"Người kia... Hắn sẽ không dây dưa nữa phải không?"
Mĩ Nhược xiết điện thoại, lại buông ra. "Có lẽ không. Tôi nghe cô Bảy nói, hắn vẫn giống như trước kia phong hoa tuyết nguyệt [1], rất tiêu sái."
[1] Tình cảm nam nữ.
"Diêu Linh Khang cùng hắn làm ăn, cải tạo cái ao cũ thành một đường lớn, có lẽ buôn bán lợi nhuận không ít, lễ mừng năm mới, Diêu Linh Khang tặng tôi một bộ trang sức bằng kim cương."
Nơi đó giống như quán thuốc phiện trong thời chiến tranh? Mĩ Nhược có chút hoảng hốt.
"Tôi không nên nhắc tới hắn, chuyện đã qua rồi."
"Đúng vậy. Sau này tôi cùng Duy ở một chỗ, tôi ngẫu nhiên nhớ lại, những chuyện kia dường như hóa giấc mộng, không tồn tại nữa." Mĩ Nhược cười. "Mỗi ngày ở cạnh Duy rất tốt, hạnh phúc."
Tháng tư, Đinh Duy trở lại, Mĩ Nhược mặc một chiếc váy màu vàng chanh tới nhà ga đón, cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Người hầu của hắn nhiều hơn một chút, trên xe chật ních người.
"Mẹ anh lo lắng, mời thêm hai y tá."
Mĩ Nhược gật đầu, cười vui vẻ, Đinh Duy nhìn nàng chăm chú.
Về tới nhà, nàng nắm tay hắn tới nhà sau. "Anh yên tâm đi, em đã chăm sóc hoa của anh rất tốt."
"Nhưng em không có chăm sóc mình tốt. Em gầy đi."
"Bởi vì em nhớ anh."
Đinh Duy cười. "A Như, anh mỗi ngày đều muốn trở về."
Nàng nhấc chân, hôn trán hắn, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên môi hắn. Cổ họng Đinh Duy nghẹn ngào, ôm lấy nàng, đầu lưỡi cuốn quýt.
"A Như, cha mẹ không phản đối chúng ta. Còn bảo anh mang em trở về."
Mĩ Nhược lắc đầu, "Em không quan tâm." Nàng hôn nhẹ khóe môi hắn. "Có anh là tốt rồi."
"Còn có tin tốt. Anh hỏi qua bác sĩ." Mặt hắn đỏ lên. "Bác sĩ nói, nói..."
Mĩ Nhược cười ra tiếng. "Nói cái gì? Nói anh có thai?"
Hắn buồn cười, "Chiêm Mĩ Nhược, em rất xấu."
"Không vội." Nàng nắm cổ áo hắn. "Chúng ta cứ từ, mỗi ngày như hôm nay, bình thường vui vẻ là tốt rồi."
Cận Chính Lôi nằm trên ghế sô pha ngủ, trên TV bắt đầu chiếu tin tức buổi sáng, trong phòng bếp có người đi lại, hắn cử động bả vai đau nhức, đứng dậy lên lầu.
Làn nướt gột rửa sống lưng hắn, hắn dựa trán vào vách tường.
Mấy năm trước, hắn cũng là như thế này, mang nàng dán lên vách tường, vòi hoa sen xả nước xuống. Dáng người nàng nhỏ nhắn, xinh xắn, hai chân cách xa mặt đất, đành phải dùng bắp chân cuốn lấy hông hắn. Khi đó, nàng còn là vị thành niên, bộ ngực chưa đủ lớn, đầu nhũ hoa thẹn thùng ẩn nấp, chỉ tới khi hắn mút vào, mới yêu kiều lộ ra.
Khi đó, nàng khóc.
Hắn lấy vòi hoa sen phun lên mặt nàng. Hắn biết nàng còn nhỏ, thẹn thùng, sợ hãi, ủy khuất là tất nhiên, nhưng hắn sẽ làm cho nàng vui vẻ và hắn cũng sẽ thoải mái. Ở phương diện này, hắn luôn tự tin. Huống chi, hắn chăm chỉ an ủi nàng, ra sức nịnh nọt nàng, hắn còn lần đầu nếm thử mùi vị dâm dịch của phụ nữ, tất cả đều vì nàng.
Nhưng nàng luôn khóc.
Cận Chính Lôi tắm rửa xong, mặc quần áo tử tế xuống lầu, cô Bảy đuổi theo hỏi: "Ông chủ Cận, ông có ăn điểm tâm sáng không?"
"Không ăn." Hắn cũng không quay đầu lại.
Đứng ở phố Ninh Ba, hắn nhất thời nghĩ không ra muốn đi đâu.
Cô Bảy thấy hay quay về, giật mình kinh ngạc: "Ông chủ Cận muốn ăn điểm tâm?"
"Không ăn." Hắn lên lầu.
Nửa đêm, Cận Chính Lôi khó ngủ, chán nản lăn tới cuối giường.
"Ngoan, A Như, ở đây." Hắn vuốt ve đầu mình, tưởng tượng bộ dạng ủy khuất của nàng, hắn duỗi đầu lưỡi liếm môi, lập tức cảm giác 'em trai' trong tay phình to hai lần.
"A Như." Hắn không tự chủ gọi. "Ngoan."
Bàn tay chậm chạp chà xát, giống như nghe thấy tiếng nàng phàn nàn. "Anh thật buồn nôn." Lòng hắn muốn nói, nha đầu, cho dù buồn nôn thì cũng đã từng làm em rất nhiều lần rồi. "Dùng sức đi!"
Giống như ngửi thấy mùi hương của nàng, cảm nhận được môi lưỡi nàng, yết hầu hắn chuyển động, hô hấp nặng nề. Hắn muốn nâng mông nàng lên, dán sát 'em trai' của hắn, nhưng không có cách nào, hắn đành dùng tay cầm chặt hung khí của bản thân.
A Như. Tay hắn lên xuống rất nhanh, lờ mờ nghe thấy nàng nhỏ giọng hô đau, lập tức ngừng lại, nhưng mà, cảm giác trướng đau lại tăng thêm vài phần, gấp gáp thở dốc tìm kiếm lại cảm giác trong miệng nàng.
A Như. Hắn hít sâu, tiếp tục hành vi trắng trợn, hô hấp dồn dập, tưởng tượng ra tiếng rên yêu kiều của nàng. A Như.
Hắn bộc phát trong tay mình.