Thiện Nam Tín Nữ - Bộ Vi Lan

Chương 4




Cổ phiếu của Hằng Chỉ từ Tết Dương Lịch trượt hẳn 500 điểm, tiểu viện duy nhất của Chiêm gia cuối cùng cũng không giữ được, gia nhân trong nhà vì phong ba ập đến đành chuyển đến phố Anh Đào. Tuy là cùng một khu vực sầm uất, nhưng rõ ràng, trên bản đồ đã xa Hương Cảng hơn trước.

Chiêm gia không đủ sức nuôi hạ nhân, liền sa thải hai lái xe là chú Trần và Maria. Maria bày ra khuôn mặt đen đuốc, béo mập, liên mồm nói là không muốn bỏ việc. Về phần cô Bảy, từ đầu xuống chân, ăn uống quần áo đều là tiền bạc của Chiêm gia, không phải chỉ nói là người nhà, phải nói là hơn hẳn người nhà.

Hoa Lão Hổ đi rồi, Hòa Hưng đại loại, chú Long Ngũ bận sứt đầu mẻ trán, chỉ cử thuộc hạ đưa một khoản tiền đến. Ngược lại, cùng Hòa Hưng áp chế đến sít sao mới thỏa hiệp được với "Bảy què chân", góc phố Anh Đào là địa bàn của hắn, nhà mới của mẹ con Chiêm Mỹ Phượng là hắn cho, sau đó không lâu, Chiêm Mỹ Phượng liền chính thức bắt đầu đi làm ở hộp đêm của "Bảy què chân".

Vui mừng của hiện tại không thể so sánh với quá khứ, trước kia vũ nữ có bao nhiêu đoan trang, quan khách cũng nguyện ý bao, nhu cầu chính là ngươi tới tìm tình thú ở ta. Ngày hôm nay, thế hệ khác, đạo lý không còn như xưa nữa, mọi người không có nhiều thời gian lề mề nữa, có tiền mặt là đại gia, tiêu tiền phải nhìn tâm tình, mà tâm tình tức là phải nhìn xem bản thân vũ nữ có hầu hạ được hay không.

Tính khí Chiêm Mỹ Phụng ngày càng nảy, không kiên nhẫn thì cãi nhau, đến giờ làm việc thì cứ làm đúng thiên chức.

Năm mới đến, cơ thể của Chiêm Mỹ Nhược cũng bắt đầu thay đổi, thường có cảm giác ngực trướng hơn, sau đó trở thành hai đồi núi nhỏ, tiếc nuối chính là đầu ngực không dài quá một tấc Anh [1]

[1] Đơn vị đo đội dài của Anh và Mỹ, 1 tấc Anh bằng 1/12 thước Anh.

Tan học, Chiêm Mỹ Nhược mắc áo sọc kẻ, váy màu đen, đeo nơ đồng phục, để lộ hai bắp chân non nớt, đi lại trên phố Anh Đào, cười sợ hãi, giãy giụa nói: "Chỉ là tốn kém của mọi người một ít thôi mà." Thấy nàng có nhan sắc, cô và chú liền mang nàng đến tòa nhà ở cuối phố, giao cho má mì Tiên Thẩm cùng đám gái điếm ở đó.

Trang điểm một lớp phấn son, da thịt tràn đầy sống, đám gái điếm và má mì ở đó nói sẽ trích cho nàng phần trăm tiếp khách. Nhiệt tình đãi khách, nàng cũng sẽ được tiền, nhìn bộ ngực nàng quá nhỏ, đám gái điếm trêu chọc: "Em gái, nhanh lớn lên một chút, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi làm ăn."

Nàng cười hì hì tránh đi ma trảo, giả bộ nghe lời.

Đối với hành vi tục tĩu, đồi bại này, cô Bảy mãnh liệt phản đối. Phụ nữ Chiêm gia, một người đã như thế, đến đời thứ hai cũng bị ép giẫm lên vết xe đổ, bà quả thực khó chịu. Nhưng chỉ cần Mỹ Nhược bày ra đôi mắt ngập nước trước mặt bà, cô Bảy liền mềm lòng.

Chiêm Mỹ Phụng kỳ thật không phải là không có tiền, tháng trước nàng nhận được tiền thưởng, bất quá kiếm được nhiều cũng tiêu không ít. Hành lang cách âm không tốt, cô Bảy vài ngày trước còn nghe thấy hai mẹ con cãi nhau, vì cô chủ vừa mua một bộ âu phục Cơ Tiên Đế.

Cô chủ nói là để phòng có người tìm nàng đánh bài mà không có áo mới sẽ bị chê cười, cô nhỏ kinh ngạc nói: "Mẹ cảm thấy những người kia còn tôn trọng mẹ?

Chiêm gia nhà tan cửa nát, cô Bảy đã được chứng kiến rõ ràng lòng người rất dễ đổi thay, cô nhỏ nói không có sai, nhưng như vậy sẽ tổn thương lòng đại tiểu thư.

Năm đó Chiêm gia cũng được coi là giàu có, cô chủ khi còn bé không ngày nào là không có áo mới giày mới. Khi đó, lão gia thường đi phố Sĩ Đan Lợi uống trà, đến dưới Lầu Phúc đặt may y phục. Cô chủ cũng đi, phấn mài, ngọc trạm trổ dành cho bé gái, bất luận thứ gì muốn đều được, trong ngoài nhà, nói nghèo khó thì cũng đủ vài năm chi tiêu.

Muốn cô chủ sinh hoạt tiết kiệm, thật sự không được.

Nhưng cô nhỏ cũng đáng thương, mới lớn, lại muốn tại nơi rồng rắn lẫn lộn như khách điếm kiếm tiền.

Không biết giúp ai cho phải, cô Bảy vô cùng bàng hoàng, chỉ biết làm tiếp nghề làm hoa giả, kiếm chút tiền giúp kinh tế gia đình.

Hương Cảng mùa hè nhiều bão, thời gian trước khi bão tiến đến khí hậu khô nóng, khó chịu lại ẩm ướt. Mỹ Nhược được nghỉ hè, ở khách điếm muộn hơn trước một chút.

Phố Anh Đào là địa bàn của "Bảy què chân", "Bảy què chân" theo Hòa Hưng tách ra, quay đầu lại liền hung hăng cắn chủ, một lòng muốn chiếm đoạt Hòa Hưng kiêu ngạo. Theo như đạo nghĩa, Hòa Hưng là đại ca giới giang hồ không nên cùng loại người này tiếp xúc, nhưng mẹ con Chiêm gia chưa từng nghe qua bốn chữ Nhân - Tín - Lễ - Nghĩa, nếu như Hoa Lão Hổ vứt bỏ các nàng, các nàng cũng không cần phải vì Hoa Lão Hổ thủ tiết. Huống chi miếng cơm lớn hơn trời, để ý không được cái kia rất nhiều.

Gái điếm trong quán một phần là phu nhân bản địa của gia đình thất thế, một phần là nhập cư trái phép đến, không có hộ khẩu, Tiên Thẩm mỗi tháng đều phải nộp cho "Bảy què chân" phí bảo kê, thuộc hạ của "Bảy què chân" chính là người chịu trách nhiệm. Mỹ Nhược tại khách điếm Kỵ Lâu hỗ trợ kiếm khách, không lo lắng chút nào về vấn đề an toàn.

Đêm nay oi bức không chịu nổi, trên lầu nhỏ, hiên nhà hầu như chật ních, Mỹ Nhược tại góc đường hoa quả mua nửa cân dưa hấu ướp lạnh, nghĩ đến những lời nịnh nọt các tiểu nhị ca ca.

Bình thường có ba đến năm tiểu nhị, chịu trách nhiệm canh gác, đánh khách hàng quỵt nợ, Mỹ Nhược trở về có chút kinh ngạc, hỏi tiểu nhị duy nhất trong quán: "Anh Đại Phi, những người khác đâu?"

"Đằng trước xảy ra chuyện, đều chạy qua đó. Như thế nào, hình như ngươi thấp thỏm mong nhớ anh Hổ, rời xa một khắc đồng hồ cũng không bỏ được?"

Anh Hổ là em út ở đây, xét về tướng mạo và nhân phẩm, nàng không dám lấy lòng. Mĩ Nhược quay về, liếc mắt một cái: "Tôi đi đưa cho Tiên Thẩm hai miếng dưa."

Toàn bộ khách điếm này gồm 5 tầng, đi lên chính là sân thượng, thuận tiện bỏ trốn. Hành lang trên lầu không có cửa sổ, nhỏ hẹp u ám, dưa hấu trong tay lạnh buốt lại vì không khí khô nóng mà dần dần nóng lên, chất lỏng đỏ nhạt từng giọt một mà rơi vào mu bàn chân nàng.

Mỹ Nhược lấy tay làm quạt gió, đi đến góc trái đột nhiên bị một lực lớn kéo về vách tường, dưa trong tay rơi xuống đất, ngay sau đó một cái vòng sắt tựa như cánh tay kìm chặt eo nàng, một bài tay thô kệch che miệng nàng không cho kêu cứu, sức lực rất lớn, làm cho miệng nàng hơi đau.

Hết thảy đều không đáng sợ, đáng sợ là bởi vì khi đến gần người này, nàng ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.

Thân thể lập tức căng cứng, nàng không dám phản kháng.

"Không được lên tiếng." Người nọ cao lớn, miệng để sát bên tai nàng lúc nói chuyện, Mỹ Nhược cảm giác rõ ràng hắn hơi cúi mình xuống.

Nàng gật đầu liên tục lấy dũng khí, hơi thở người nọ lượn lờ trong tai, nàng cảm thấy sống lưng, tóc gáy một mảnh dài hẹp dựng hết cả lên.

Tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần.

"Ở phía trước, tôi thấy trên mặt đất y phục của hắn!"

"Tiếp tục đuổi! Kẻ trộm có gan gây sự ở phố Anh Đào, giết cả nhà hắn!"

Mỹ Nhược nghe thấy tiếng anh Hổ hô lớn và anh Phi cùng một chỗ hỗ trợ, nàng âm thầm cao hứng chờ mong, đáng tiếc tiếng bước chân xa dần, nàng lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi.

"Giết cả nhà tôi?" Người sau lưng giống như nghe thấy chuyện cười, cánh tay che miệng nàng hơi rung rung. Tiếp theo lại một lần nữa dán miệng sát bên tai nàng nói: "Dẫn tôi lên tầng thượng, đi chậm một chút, từng bước một."

Hắn nói xong hai từ sân thượng, Mỹ Nhược liền mở to mắt nhìn, vừa mới nói xong, nàng đã nghe ra người sau lưng là ai.

Giờ phút này, nàng chỉ muốn quay đầu lại xác nhận, nhưng một khi hành động mù quáng, kẻ phát rồ như hắn sẽ phản ứng như nào, dù là ai cũng không cách nào chắc chắn.

Hắn nói xong liền kéo nàng lên lầu, bởi vì thân hình cao thấp khác nhau, hắn siết chặt tay, từ hông nàng chuyển lên gò ngực hơi nổi lên của Mỹ Nhược, người nọ giật mình ngạc nhiên một cái, dừng lại một giây, tiếp theo trở lại bên hông nàng, bóp nhẹ một cái.

Như là trong quá khứ mỗi lần chịu khổ vì bị cướp đoạt, Mỹ Nhược trong lòng điên cuồng nguyền rủa.

Đến lầu bốn, lầu trên lại truyền đến tiếng Tiên thẩm, giọng Tiên thẩm rất đặc biệt, tiếng nói quang quác mà nhõng nhẽo cười, còn nói: "Đi thong thả a, mấy ngày nữa lại đến!"

Chơi hắn à mẹ già! Có người xuống trông thấy nàng bị cưỡng ép thì làm sao bây giờ? Hắn chạy trốn hay trước đó vặn gãy cổ nàng rồi chạy trốn?

Tâm tư Mỹ Nhược nhanh quay ngược trở lại, bất quá mấy giây, nam nhân vừa chơi gái xong, tâm tình thường khoan khoái dễ chịu, tiếng bước xuống lầu gần hơn một chút. Người sau lưng nàng hô hấp gấp gáp thêm vài phần, lập tức Mỹ Nhược cảm giác được mình bị nâng lên xoay một vòng, lưng dựa vào bức tường, nàng mở to mắt, chưa thấy rõ gương mặt người trước mặt, cái người kia đã cúi xuống.

Bóng tối bao phủ, còn có mùi vị của nam nhân cùng với mùi thuốc lá, đầu hắn bổ nhào về phía nàng.

Hắn hôn nàng, chặn luôn trăm mối ngổn ngang trong lòng nàng.

"Thói đời, thói đời." Vị khách đi xuống thấy thế lắc đầu rồi lách người đi qua.

Mỹ Nhược không kịp nói gì, bắt đầu điên cuồng đá đá mặt đất, lực đạo hung hăng bóp cổ nàng theo phản kháng của nàng lỏng hơn một chút, cùng vì vậy nàng nhanh chóng quay đầu tránh né.

Bàn tay to lớn một lần nữa dùng sức đè cằm nàng lại cùng ngửa đầu nàng lên, nàng kêu rên, giống như con ngỗng trắng sắp bị làm thịt ngoài phố, ở trong tay hắn không ngừng giãy giụa.

Khoảng cách giữa hai bờ môi lại một nữa biến mất, cùng lúc trước không giống nhau, Mỹ Nhược chỉ cảm thấy một cái dị vật nóng hổi xông vào miệng nàng, bao quanh môi nàng, tại hàm răng nàng đi tuần tra một vòng.

Sau đó, không khí trong lành kỳ diệu như trở lại ngực nàng, Mỹ Nhược rốt cuộc phản ứng, hắn dùng đầu lưỡi! Hắn rõ ràng dùng đầu lưỡi.

Cận Chính Lôi không hình dung ra tâm tình lúc này, một lát trước hắn vừa mới giết "Bảy què chân", máu phun ra đến nửa thước, nhuộm đầy vạt áo hắn. Sau đó, thuộc hạ của "Bảy què chân" đuổi hắn chín con phố, hắn chạy trốn thở hổn hển, rốt cuộc dùng quần áo nhuốm máu bỏ lại phía sau mới có thể có được khoảnh khắc an toàn ngắn ngủi.

Mà ở vài giây trước, hắn rõ ràng bị mê hoặc, muốn cướp lấy hơi thở hai cánh môi mềm mại giữa hương thơm mê say.

Hắn nghe thấy đối phương thở gấp, lập tức thả chậm lực đạo, làm cho cô không thiếu dưỡng khí đến mức bất tỉnh, một tay giống như ý thức được hành động của mình, không tự chủ xoa nửa bên mặt cô, ngón cái theo đường nét cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chà sát qua.

Sau đó hắn nặng nề nguyền rủa một tiếng, triệt để buông tay, nàng đang lơ lửng trên không trung không điểm tựa, liền ngã nhào trên đất.

"Mẹ nhà anh! Anh rõ ràng dùng đầu lưỡi, thật buồn nôn!" Nàng mắng chửi, hung hăng dùng mu bàn tay lau miệng.

"Cô tại sao lại ở chỗ này?" Hắn từ trên cao ngạo nghễ cúi xuống nhìn nàng, lông mày không vui nhăn lại.

"Tại sao tôi không thể ở đây?" Nàng nhớ tới vừa rồi, oán hận mà đạp vào bắp chân hắn, "Mẹ nhà anh, dùng đầu lưỡi."

Thấy nàng thô bạo, không thể tin được mà trừng mặt, ngồi xổm xuống trước, nắm chặt mái tóc nàng, đem mặt Mỹ Nhược nâng lên, rồi cả hai cùng đi lên tầng thượng trong ngọn đèn yếu ớt.

Xác nhận là nàng, hắn cũng bị mắng chửi không nhẹ, giúp Mỹ Nhược đứng thẳng lên, mặt âm trầm nói: "Không rảnh nghe cô mắng chửi, mang tôi đi lên tầng thượng."

"Tầng thượng đã khóa, anh định chắp cánh đại bàng bay đi sao?" Nàng hỏi lại.

Tiếng nói lớn hơn một chút, Cận Chính Lôi chưa kịp mở miệng nói chuyện, chỉ nghe tầng năm một giọng nữ hỏi thăm: "Hình như có khách đến?"

Mỹ Nhược há hốc mồm, nhìn về phía Cận Chính Lôi, ánh mắt như đao, biểu lộ phẫn giận, thản nhiên.

"Hình như?"

"Đúng vậy a, đúng a! Có khách." Mỹ Nhược bối rối mà ứng với một tiếng, sau đó đẩy đẩy Cận Chính Lôi, ý bảo hắn lên lầu. Lại giảm thấp thanh âm hỏi: "Anh từng chơi gái qua chưa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.