"Đại Khuyên Ca, tin tức từ Mĩ, Đinh Duy vẫn ở ngoại ô Cleveland an dưỡng, chưa từng gặp qua người ngoài."
Cận Chính Lôi mệt mỏi, vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Đinh Lộ Vi vẫn sinh hoạt như trước, không có gì đặc biệt. Hay chúng ta sẽ bắt cô bé cùng Diêu Linh Khang hỏi tình hình cụ thể?" Hà Bình An cẩn thận đề nghị.
Cận Chính Lôi phất tay ngăn cản: "Diêu Linh Khang không phải phế vật như lời đồn, hắn không kém mẹ kế bao nhiêu đâu. Tương lai, Diêu gia tranh giành tài sản, chưa biết hươu chết về tay ai đâu. Tôi gây thù đã quá nhiều, không muốn kết thêm kẻ thù."
Hắn nhớ tới, lại phân phó, "Đinh Diêu có quan hệ thông gia, giúp tôi gửi một phần quà tới."
Cận chính lôi nhớ lại năm đó tại phố Ninh Ba, Đinh Duy ngồi ở trong xe Tân Lợi sang trọng, ánh mắt Mĩ Nhược nhìn hắn ta lưu luyến, hắn vỗ tay, các đốt ngón tay kêu lách cách.
Hà Bình An biết hắn đang ngứa tay, muốn đánh người, khôn ngoan trầm mặc.
Tức giận trong cổ họng dần dần tiêu tan. Cận chính lôi hỏi: "Công ty điện ảnh gần đây thế nào?"
"Có mấy người sợ xấu, không chịu bị đánh. Đổng Úy khuyên nhủ, họ đã nhận lời."
"Chuẩn bị quà cho Đổng tiểu thư, những người khác, chú xem rồi làm."
Hà Bình An thấy Cận Chính Lôi đứng dậy, hắn do dự nói: "Chị Tiểu Phượng, gần đây... suốt ngày ở quán rượu, nghiện rồi."
Cận chính lôi cầm áo khoác, "Đừng nói với tôi những chuyện này, vì cô ta sinh ra A Như nên tôi cho cô ta mặt mũi, chuyện khác cùng tôi không quan hệ."
Trở lại phố Ninh Ba, cô Bảy chào hắn: "Ông chủ Cận đã trở về."
Cận chính lôi dừng chân lại, "Cô Bảy, sao hôm nay cô vui vẻ như vậy?"
Cô Bảy im lặng. Sáng nay đi mua đồ ăn, người hầu Đinh gia chờ bà ở hàng thịt báo tin, biết được tin tức mới nhất của cô nhỏ, bà vui tới không ngậm miệng được.
Bà thu hồi nụ cười, giải thích: "Tiểu Mỹ hôm nay đã nói đượ cả câu rồi, hỏi tôi có thể tới trong công viên chơi không."
Tiểu Mỹ học đi trước, nhưng rất chậm chạp, không chịu mở miệng nói chuyện. Về sau, cũng chỉ nói được âm thanh không rõ.
Sắc mặt Cận chính lôi càng thêm ủ dột, ừ một tiếng liền lên lầu.
Phòng Mĩ Nhược vẫn như cũ, cửa sổ dài đối diện với nhà sau. Mỗi ngày hắn tỉnh dậy, quay đầu, đều trông thấy ảo ảnh nàng mặc ảo ngủ trắng ở cạnh cửa sổ.
Quá nửa đêm, Cận Chính Lôi ôm gối của nàng tượng tượng đang ôm nàng, hít mùi hương trên gối, muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng không sao ngủ được.
Hắn tưởng tượng cảnh áo ngủ nàng trượt xuống khỏi cơ thể, nhớ lại lúc nàng tại dưới người hắn, mềm mại, non nớt, ẩm ướt, khổ sở cọ vào người hắn. Cận Chính Lôi xuống giường, lái xe đến nhà Đàm Tiếu.
Đàm Tiếu đứng dậy mở cửa, lười biếng ngáp. Cận Chính Lôi đặt nàng ta lên cửa, luồn tay vào váy ngủ nàng ta.
Mặt Đàm Tiếu chôn trong gối, khó khăn hô hấp, hắn ra vào mấy chục cái, thân thể nàng ta mềm nhũn, mắng: "Đồ điên!"
Hắn không để ý tới, ác độc mà ra vào, cho đến khi phóng thích, lúc này mới rút ra.
Đốt một điếu thuốc, hít sâu, không có nhẹ nhõm sau khi thoải mái, ngược lại càng thêm trống rỗng.
Đàm Tiếu giúp hắn gỡ bao xuống, đổ ra xoa lên chân.
Hắn mắng: "Biến thái!"
Nàng ta liếc hắn, tiếp tục xoa lên bắp chân. "Tôi không bằng anh. Đưa em gái mười mấy tuổi đi ăn cơm Tây, lại tặng nhẫn kim cương. Nhỏ bé như vậy anh cũng xuống tay được? Đã đi rồi thì thôi, thả cho người ta một con đường sống, cũng là tích phúc."
"Cô nói nhiều thêm một câu thử xem?"
Đàm Tiếu không cười nữa, đồng thời im lặng.
Cùng lúc đó, Tiểu Mỹ chơi xong, mệt mỏi mà dựa vào ngực cô Bảy ngủ gà ngủ gật. Cô Bảy mặt mày hớn hở, nói nhỏ: "Tiểu Mỹ à, chị con đã lại quay về trường học rồi, con vui không? Chờ Tiểu Mỹ lớn lên, cũng đi học giống chị, cùng bạn học chơi đùa được không?"
Bên kia đại dương, Mĩ Nhược không có hạnh phúc như Cô Bảy tưởng tượng, nàng học muốn sứt đầu mẻ trán. Thầy giáo ở Oxford rất khó tính, sách vở rất nhiều, nói năng rất nhanh, mỗi lần Mĩ Nhược phải vừa nghe vừa phỏng đoán.
Nàng trong tình trạng kiệt sức, còn phải ứng phó Phương Gia Hạo.
Phương Gia Hạo có vô số lí do muốn hẹn nàng, vũ hội, hội nghị, đêm giáng sinh, nhạc hội, thậm chí cả hội thánh.
Hắn gõ cửa sổ kí túc, Mĩ Nhược đóng cửa sổ. "Anh thật phiền."
Nàng đánh răng, miệng đầy bọt, kêu khổ với Mang Phi: "Trên đời giống đực nào cũng đáng ghét thế này? Mang Phi, mày theo đuổi người mày thích có phải cũng xuất phát từ mục đích cá nhân?"
Mang Phi cuộn người.
"Tao hối hận khi học nghệ thuật lịch sử, cả ngày chỉ giám định và thưởng thức hành vi nghệ thuật, tao điên rồi mới đi chọn ngành học này. Nghệ thuật lịch sử dành cho những người như Lộ Vi, còn tao cùng người khác đi tranh giành cái gì."
Nàng đạp xe đạp, đi qua Đồ Thư Quán cùng bảo tàng, trong đầu cố nhồi các loại danh từ, thế cho nên quên mất ngày sinh nhật mười tám tuổi, quên tết âm lịch đã tới, cũng thiếu chút nữa quên ngày kết hôn của Lộ Vi.
Đêm trước hôn lễ nàng gọi điện thoại cho Lộ Vi.
Một năm qua hai người rất ít liên lạc, Lộ Vi có nói cũng không hết chuyện, nàng ta nói: "Tuần trăng mật, tôi muốn đi Anh, anh ấy không cho, nói phải cẩn thận."
"Diêu công tử rất cẩn thận."
"Nhưng tôi muốn gặp bạn."
Lộ Vi, tôi rất khỏe, mỗi ngày bận rộn tới mức nhớ không nổi chuyện khác."
Lộ Vi ậm ừ, do dự nói: "Anh hai tôi đã về, hỏi tình hình gần đây của bạn, tôi giấu anh ấy không được, đành phải nói bạn đã mất tích."
Mĩ Nhược ừ một tiếng.
"A như, bạn có muốn gặp anh ấy không? Tôi có thể..."
"Không muốn!" Mĩ Nhược cự tuyệt, "Lộ Vi, hiện tại tôi chỉ muốn anh ấy vui vẻ."
Nàng ngừng uống thuốc tránh thai, thân thể bắt đầu có dấu hiệu béo phì, năm mới tới cũng không dám ăn uống nhiều, giao thừa ở nhà chú Tứ Cửu ăn cơm, lần đầu tiên trong đời được hai bao lì xì lớn.
Mùa xuân, hoa tử đằng tàn, chỉ còn lại dây leo lâu năm, vắt vẻo trên bức tường gạch, nhìn từ xa rất thô kệch.
Một chiếc Rolls-Royce đỗ trên mặt cỏ, lái xe bước xuống.
Oxford không thiếu con cái quý tộc, đặc biệt là học viện Morton này.
Mĩ Nhược quét mắt một vòng, bước vào hành lang.
Đó là một người đàn ông cao gầy, mặc áo khoác màu da dê, trong tay cầm một cái túi da, đứng ở cửa kí túc xá, đang thưởng thức bức tranh trên bức tường đối diện.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay người lại.
Đó là một gương mặt phương Đông điển hình. Mĩ Nhược có cảm giác quen thuộc, suy tư mấy giây, liền đi qua, thò tay cầm chìa khoá mở cửa.
Người nọ hỏi: "Chiêm tiểu thư?" Thanh âm trầm thấp, đúng giọng vùng Oxford.
Mĩ Nhược quay đầu lại: "Là tôi."
Thấy nàng quay lại nói một câu liền đẩy cửa đi vào, người nọ nhất thời kinh ngạc, lập tức phản ứng bước tới nhanh hơn một bước, chống đỡ cửa: "Tôi là cậu Charles."
Mĩ Nhược đứng ở cạnh cửa, dùng ánh mắt dò hỏi.
Lúc này nên hỏi một câu bạn mạnh khỏe không, hoặc là hỏi một tiếng có chuyện gì. Nàng không mở miệng, người nọ cũng tựa hồ lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh lúng túng thế, giằng co vài giây, ho một tiếng rồi hỏi: "Cô có rảnh chúng ta nói vài câu?"
Mĩ Nhược gượng cười, "Thực xin lỗi, tôi phải bài học."
Mang Phi nghe thấy tiếng nàng, nhảy xuống giường, chạy tới đi vòng quanh chân nàng.
Người nọ liếc mắt nhìn, hỏi: "Hay là mời tôi vòng phòng ngồi năm phút thôi?"
"Charles ở trong trường, anh tìm nhầm chỗ rồi."
Hắn bật cười, "Tôi nghĩ đến cô vì chuyện của Charles."
"Anh nhầm rồi, tôi có không quan hệ gì với anh ta."
"Nhưng cô là người làm nó thương tâm."
"Tiên sinh, nếu như anh đến chỉ trích tôi, tôi nói rồi tôi không có quan hệ gì với anh ta, thực xin lỗi, tôi không có thời gian tiếp anh." Mĩ Nhược muốn đóng cửa.
Người nọ không không buông tha, nói: "Để tôi giải quyết vấn đề, đối với cô hay đối với Charles đều tốt."
Mĩ Nhược cân nhắc một phen, mở cửa ra.
Nàng không có ý định giữ khách, tự nhiên không hỏi hắn trà hay cà phê, thả cặp xuống, trực tiếp rót nước và đồ ăn cho Mang Phi.
Người nọ không ngại, đứng ở giữa phòng ngắm nhìn bốn phía.
Hàng năm trường học thu được cả vạn bảng anh tiền học phí, điều kiện ăn ở không tồi. Nhà vệ sinh riêng, ghế sô pha đôi, bàn học, giường, tất cả đầy đủ.
Người nọ xoay người lại, nhìn nàng.
Mĩ Nhược cũng không ngại thô lỗ, ngồi xuống ghế sô pha.
Hắn nhớ tới Charles thống khổ thổ lộ tiếng lòng với hắn: "Cô không nói lời nào, ánh mắt cũng giống như đang đọc thơ tình. Cô có từng yêu ai hay cảm thấy buồn nôn khi nhìn người khác mê muội trong tình yêu chưa? Khi Charles thổ lộ với tôi, tôi cảm nhận được."
Nàng lười biếng dựa lan can, dáng vẻ không thục nữ chút nào, nhưng động tác hết sức thú vị, giống như có từ tính, làm cho người ta muốn một mực cùng nàng yên lặng như vậy thôi.
Hắn có tự chủ vô cùng lớn, đánh vỡ yên lặng."Người Việt gốc Hoa? Cô nhi? Bị trục xuất? Tháng sáu đến Anh quốc? Tháng mười đạt được quyền tạm trú? Cuối tháng mười hai bỗng nhiên ở kí túc thuộc khu nhà giàu? Tháng mười năm thứ hai có tên trong danh sách học sinh Oxford? Hàng năm đóng cả nghìn bảng học phí?"
Mĩ Nhược nhìn hắn, không hỏi: "Vậy thì như thế nào?"
Hắn trầm mặc, nhìn túi xách."Tình nhân của cô đối với cô rất hào phóng."
Mĩ Nhược bật cười, "Sau đó thì sao?"
Hắn hơi hơi nhíu mày, giống như là không vui khi nàng vô sỉ."Tôi tốt hơn Phương Gia Hạo."
Mĩ Nhược kinh ngạc.
"Tôi có nhà trọ ở cầu Warior, có thể trông thấy công viên Hyde. Học phí cùng tiền sinh hoạt tôi trả giá gấp đôi. Vừa rồi gặp cô tôi thấy cô không có xe? Cô thích gì kiểu dáng màu sắc gì? Ngày mai tôi cho người đưa tới."
"Sau đó thì sao? Tôi muốn làm cái gì?"
Hắn nhíu mày sâu hơn, "Tôi chỉ có một yêu cầu, cự tuyệt Charles."
"Tiên sinh, anh bao nhiêu tuổi?"
"... Ba mươi sáu."
Hắn rõ ràng bị chọc giận, Mĩ Nhược cười nhạo.
Nàng bắt chước loại con gái ngông cuồng trong phim, khoa trương ngữ điệu: "Ba mươi sáu... Anh hơn tôi trọn vẹn mười tám năm. Sao anh có thể tự tin cho rằng cùng Charles so sánh, tôi sẽ chọn anh? Hắn sáng sủa, cường tráng, đầy người cơ bắp, mỗi khi hắn thi đấu người đầy mồ hôi, tất cả nữ sinh sẽ vì hắn điên cuồng thét lên. Anh có cái gì? Anh đã tới tuổi trung niên, chỉ có thân thể sắp mục nát. Đúng, ngươi có tiền, Charles cũng không kém, tôi nhớ được hắn nói qua, nhà hắn cũng ở xung quanh công viên Hyde, quận Herder Ford, có biệt thự, trời thu săn rùa, hắn tới Wales, nghe nói chỗ đó có một hơn trăm mẫu ruộng, nhà hắn có ba chuồng ngựa."
Sắc mặt hắn càng thêm không khó coi, Mĩ Nhược càng thêm vui vẻ. Ôm Mang Phi vào lòng, vuốt ve bộ lông nó, Mĩ Nhược nhẹ giọng hỏi: "Quên không hỏi anh, Charles không có vợ, còn anh thì sao?"
Ánh mắt của hắn tối sầm, khi dừng trên đôi môi nàng, bỗng nhiên ôn nhu.
Hắn mở miệng, tiếng nói trầm thấp, mang mùi vị nguy hiểm. "Chiêm tiểu thư, chúng ta cùng họ Chiêm, tôi cho cô thể diện. Nhưng mà, không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng tha thứ việc cô nhòm ngó tài sản Chiêm gia. Tôi lập tức có thể đem cô đuổi ra khỏi Oxford."
Dứt lời, hắn cười nhạt, trong lòng Mĩ Nhược một lần nữa nổi lên biến hoá kỳ lạ cùng cảm giác quen thuộc.
Nàng giận tái mặt, "Anh họ Chiêm?"