Thiên Môn

Chương 17: Bắt Cóc




☆ Chương 7

“Cậu nói xem tại sao các thanh niên trẻ ngày nay hay thích chọn những địa điểm như công trường, nhà xưởng bỏ hoang để làm địa điểm tụ tập?” Tống Hi Thành vỗ vỗ thanh sắt lan can đã bị gỉ màu.

Tề Ninh đang dùng ống nhòm nhìn xuống đường Bắc Hoàn trả lời: “Bởi vì ở đó có dấu vết của năm tháng, sự hoang sơ của thời gian ban tặng, sự tàn phá của nó giống như tình yêu vĩnh cửu.”

Y mặt không đổi trả lời, Tống Hi Thành lại cảm giác chua ê răng: “Quen cậu lâu như vậy mà không biết cậu cũng có lúc sến súa như thế.”

Tề Ninh liếc nhìn cậu một cái, khóe miệng lại lơ đãng cong lên.

Địa điểm này tiếp giáp sân bay quốc tế, thỉnh thoảng có tiếng máy bay vang lên, để lại một vệt trắng dài nhạt nhẽo ở phía chân trời xanh thẳm.

“Mục tiêu xuất hiện.” Tề Ninh trầm giọng nói.

Đầu đường Bắc Hoàn quả nhiên xuất hiện một chiếc xe con màu đen, Audi A6, không có bất ngờ gì xảy ra, hiện tại Bành Cương đang cùng hai vị Trương Lục tiên sinh ngồi ở trên xe.

“Trên người bọn họ có gắn máy nghe lén chưa?” Tống Hi Thành có chút lo lắng, nếu như tên bắt cóc mang theo vũ khí, dù cho có Bành Cương đi cùng, cậu vẫn lo ngại sự an toàn của con tin và hai vị tiên sinh.

“Thời gian.”

Tống Hi Thành cúi đầu xem: “17 giờ 34 phút.

Cách thời gian bọn bắt cóc chỉ định còn 26 phút.”

Tề Ninh nấp vào, ở phía sau khe hở tường gạch nhìn ra ngoài.

“Tớ đang nghĩ, nếu như tớ là bọn bắt cóc tớ sẽ chọn phương pháp gì để lấy tiền chuộc.”

Tống Hi Thành cũng nấp bên trong bóng râm, tuy lần đầu tiên tham gia loại hành động này, nhưng cậu thoạt nhìn không có chút khẩn trương nào ngược lại còn có chút thản nhiên.

“Theo thủ pháp tên bắc cóc gây án lúc trước, hắn rất có thể sẽ lái xe.

Hai chiếc chạy song song, sau đó một tay giao tiền một tay giao người, sau đó hắn chạy đi, ha~, làm việc cũng có nghệ thuật lắm.”

Tề Ninh gật đầu: “Hơn nữa tớ lo rất có thể trên xe sẽ có con tin khác, một khi hắn phát hiện không ổn, hắn rất có thể sẽ dùng tính mạng người khác để uy hiếp, thậm chí…”

Tống Hi Thành nhíu mày: “Thậm chí cái gì?”

“Hắn hành sự cẩn thận hơn nữa lại là người cố chấp, đối với xã hội đầy sự thù hận, có thể dùng con gái làm mồi nhử thậm chí còn ra tay với trẻ vị thành niên, thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình ác liệt, tớ nghĩ nếu như hắn bị bao vây, hắn rất có thể sẽ chọn cùng con tin đồng quy vu tận.”

“Sinh ra ngay cả heo chó cũng không bằng, tớ còn thấy xấu hổ dùm ba mẹ hắn.”

Tề Ninh không đáp lời, công trường bỏ hoang lặng như tờ, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe rõ ràng.

Trong rậm cây mười mấy cảnh lực tinh anh đang dấu mình, ở địa hình cao nhất thậm chí còn có 7-8 lính đặc công súng bắn tỉa, như một cái lưới cực lớn bao vây đường Bắc Hoàn.

Hoàng hôn, tà dương bắt đầu chiếu vào trong công trường, dừng trên mặt Tống Hi Thành, cậu quay đầu, lông mi như nhuộm thành màu vàng, cậu giảo hoạt cười, cố ý mấp máy môi: “Còn 4 phút.”

Tề Ninh rủ tầm mắt, ngưng mắt nhìn hạt bụi đang bay múa giữa không trung, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Trong tình cảnh này mà vẫn đẹp đến mức làm hắn rung động, mạch suy nghĩ bắt đầu lan tràn…

Còn 1 phút.

Đồng tử Tề Ninh giãn to, trong tai nghe đã bắt đầu nghe thấy tiếng Trương tiên sinh, cảm xúc phức tạp cuối cùng cũng chấp dứt.

“Hắn đến rồi.”

Bành Cương thấp giọng báo cáo: “Sếp, hai người có thấy chiếc CRV kia không? Tên bắt cóc đang ở bên trong, hắn hiện tại bảo hai vị tiên sinh xuống xe.”

Tề Ninh nhíu mày: “Tìm lý do đi cùng.”

Tống Hi Thành ở một bên xen vào: “Nếu như hắn sinh nghi thì sao.”

Bành Cương bên kia quả nhiên cũng băn khoăn như vậy, Tề Ninh trầm giọng nói: “Sự an toàn của hai vị tiên sinh cũng rất quan trọng, không được chậm trễ, cậu ôm tiền mặt bước xuống cùng họ.”

Tống Hi Thành cầm ống nhòm, Audi đỗ ở làn xe bên phải, CRV đỗ ở làn xe bên trái, hai chiếc xe đối đầu, cảnh tượng giống y như trong phim hành động Mỹ.

Bành Cương nhảy xuống xe, hai vị tiên sinh mở cửa xe, đưa một cái vali xách tay màu đen đằng sau ghế ngồi cho hắn.

Lúc ba người sắp đến gần, chợt nghe chuông điện thoại vang lên.

Lục tiên sinh nhận cuộc gọi đang nói gì đó với tên bắt cóc, Bành Cương nói nhỏ: “Hắn muốn Lục tiên sinh ném tiền về phía trước, Lục tiên sinh nói muốn gặp con gái trước, tên bắt cóc e ngại tôi, tôi lên xe trước.”

Tề Ninh nhíu mày, trong chốc lát bên kia truyền đến âm thanh sàn sạt, sau đó thoáng nghe được tiếng của Lục tiên sinh: “Tôi đưa anh tiền, nhưng anh phải cho tôi gặp con gái mình trước, bằng không thì tôi làm sao biết anh có gạt tôi không?”

Tống Hi Thành quan sát: “Trên người bọn họ có gắn máy nghe lén, có khi nào bị tên bắt cóc chú ý không?”

Tề Ninh lắc đầu: “Thường thì sẽ không, trừ phi Đường Tuấn Anh này là tinh anh giới điện tử, hoặc chiếc CRV kia có gắn thiết bị phản trinh sát.”

Tên bắt cóc khoát tay với chiếc xe phía sau, cửa xe lập tức mở ra, một cô bé bị ném từ trên xe xuống, cách quá xa nhìn không rõ, nhưng dường như vẫn còn sống.

Tiếng của Lục tiên sinh kích động đến mức run rẩy: “Được, tôi ném tiền cho anh.

Trà Trà, đến chỗ ba, nhanh.”

Lục Nhã Trà lảo đảo chạy tới phía Lục tiên sinh, vali màu đen cũng bay tới chỗ Đường Tuấn Anh.

Lúc Lục Nhã Trà chạy ra sau lưng Lục tiên sinh rồi, Tề Ninh và Tống Hi Thành mới nhẹ nhàng thở ra, dù gì đi nữa, cuối cùng có một người an toàn.

Tề Ninh nhỏ giọng bàn giao Bành Cương: “Cho đứa nhỏ lên xe.”

Trương tiên sinh không quên lời cảnh sát dặn, nhịn xuống cơn thịnh nộ thương lượng với tên bắt cóc: “Tiền tôi cũng đã đem theo, con gái của tôi đâu?”

Tên bắt cóc không biết nói gì đó, âm lượng Trương tiên sinh liền thay đổi: “Anh vì sao nói không giữ lời? Đầu ngón tay của con gái tôi đều bị các người chém đứt rồi, nếu không thả con tôi về, nó có thể sẽ bị tàn tật cả đời!”

Tống Hi Thành kỳ thật rất bội phục ông Trương, gặp phải hung thủ đã hại người thân mình mà vẫn còn có thể kiên cường đứng vững, có lẽ là vì ý chí báo thù cho con gái đi.

Lục Nhã Trà đã chạy lên xe, Bành Cương đang trấn an cô bé, còn Lục tiên sinh thì ở lại, tiếp tục thương lượng với tên bắt cóc.

“Tôi không biết anh là ai, nhưng các gia đình khác đang tích cực cố gắng gom tiền, bọn họ muốn xác nhận con mình an toàn, cho nên tôi hy vọng anh có thể để cho chúng tôi nhìn tình huống bọn nhỏ.”

Tên bắt cóc lại nói vài câu, trong lúc nhất thời không khí cương lên.

Tề Ninh tháo tai nghe bluetooth xuống, lấy bộ đàm ra: “Sếp Trần, giải cứu con tin mọi người lành nghề hơn chúng tôi, nếu gặp phải tình huống này, chúng ta ứng nên xử lý như thế nào?”

“Nghe nói đã có hai người chết, đúng không? Vị Trương tiên sinh kia khẳng định không lấy được người, tên bắt cóc hiện tại nhất định là đang nghĩ cách thoát thân.”

Trong mắt Tề Ninh đầy nét lo lắng: “Anh cảm thấy tên bắt cóc có nguy cơ chó cùng rứt giậu uy hiếp con tin không?”

Sếp Trần do dự nói: “Tôi đề nghị, sớm tiến hành bắt giữ, cậu bảo hai vị tiên sinh lập tức lên xe.”

“Bành Cương, lập tức để hai vị tiên sinh lên xe.”

Dưới sự ra hiệu của Bành Cương, Lục tiên sinh do dự một chút nhưng vẫn lên xe, còn Trương tiên sinh vẫn nói chuyện cùng tên bắt cóc.

“Nơi này có tiền mặt, 4 triệu tiền chuộc, anh cứ như vậy mà đổi ý? Thời gian ngắn như vậy, tôi đi đâu tìm được 2 triệu? Tôi mặc kệ, hôm nay tôi nhất định phải thấy được con của tôi, bằng không thì một phân tiền cậu cũng không được lấy.” (4 triệu NDT ~ 13 tỷ 4VNĐ)

Cùng lúc ông đang thương lượng với tên bắt cóc, tòa nhà dọc hai bên đường đột nhiên nhảy ra 10 lính đặc công, thừa dịp tên bắt cóc không chú ý, nhanh như chớp tới gần CRV.

Dường như đồng lõa trong xe giật mình kinh hãi, lập tức khởi động xe, Tề Ninh và Tống Hi Thành nấp ở trên cao nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía, đột nhiên tên bắt cóc từ trong lồng ngực lấy ra một con dao nhọn, cuồng loạn chém về phía Trương tiên sinh, Trương tiên sinh nhanh nhẹn né tránh, quơ lấy vali trong tay đập lên người tên bắt cóc.

Mà chiếc CRV kia cũng chạy như con ngựa hoang, tông thẳng về phía đội lính đặc công, “Bụp bụp” hai tiếng, tay lính bắt tỉa núp trong tối bắn thủng lốp bánh xe trái phía trước, chiếc CRV lập mức mất tay lái, chậm rãi ngừng lại.

Chứng kiến quan sát quả thực càng kích thích hơn bất cứ điều gì, Tống Hi Thành cảm giác sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt hết.

“001 xin chỉ thị, 001 xin chỉ thị, xin được phép bắn hung thủ, xin được phép bắn hung thủ.”

Tề Ninh xem xét thế cục: “Có hi vọng bắt giữ không?”

“Chúng tôi sẽ hết sức cố gắng.”

“Trước bảo vệ Trương tiên sinh đến nơi an toàn.”

Tề Ninh kéo Tống Hi Thành, hai người cùng các cảnh sát đang mai phục ở các nơi khác đi về phía tên bắt cóc, chậm rãi tạo thành một vòng vây, mà Trương tiên sinh dưới sự hộ tống của Bành Cương, đã trở lại trong xe..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.