Thiên Môn

Chương 14: Bắt Cóc




☆ Chương 4

Trong số bọn họ hắn là người có tư lịch[1] dày nhất, ngày thường rất ít khi lên tiếng trước mặt mọi người, nhưng Tống Hi Thành nhìn ánh mắt thâm thúy của Tề Ninh, tất cả bối rối và căng thẳng lại tiêu tan hết.

Cậu vuốt dòng suy nghĩ, tự tin nói: “Tôi luôn nghĩ, bọn bắt cóc rốt cục có bao nhiêu người, và hắn hoặc bọn chúng làm cách nào có thể chuyển các nữ sinh đó đi, sau đó lại dấu bọn trẻ ở đâu? Sao tên bắt cóc có thể ở trong thời gian ngắn như vậy chuyển bọn trẻ đi được, chứng minh bọn chúng có phương tiện sẵn, cá nhân tôi nghĩ là ô tô.

Bởi vì sợ điện thoại bị theo dõi sau đó tìm được hang ổ của bọn chúng, vì vậy tên bắt cóc mới trong lúc gọi điện thoại di chuyển tới nơi khác, làm rối hướng đi của cảnh sát.”

[1]tư cách và sự từng trải

Tề Ninh ngẩng đầu lên, dường như có ý làm khó: “Vậy cậu cảm thấy điểm khó khăn của vụ án nằm ở chỗ nào?”

Tống Hi Thành nhịn không được trừng mắt liếc y: “Nói thật, tôi luôn có một cảm giác, đó cũng chính là điểm kỳ hoặc của vụ án này, bọn bắt cóc làm sao biết được hành tung của bọn trẻ, nếu như lúc đó nhóm nữ sinh đó vẫn còn tỉnh táo thì chúng khống chế bằng cách nào? Tôi có một phỏng đoán, kẻ đó rất có thể là người quen của bọn họ, bọn bắt cóc có thể là người quen của một trong số nữ sinh đó.

Cho nên, điểm khó khăn của vụ án này chính là quan hệ giữa con tin với tên bắt cóc.” Lúc chưa nói thì thôi, nói xong rồi lại có chút thấp thỏm không yên, Tống Hi Thành giống như xin giúp đỡ nhìn về phía Tề Ninh, không biết mình nên ngồi xuống hay tiếp tục đứng đó.

Tề Ninh lại từ chối cho ý kiến: “Mọi người nghĩ như thế nào?”

Bành Cương giơ tay đầu tiên: “Tôi đồng ý.”

Phương Na Na cười: “Không gặp ba ngày đã khiến người khác thay đổi cách nhìn triệt để, một ngày không gặp, Tiểu Tống của chúng ta lại tiến bộ rất nhanh nha.”

Hà Mộ ở một bên xen vào: “Người ta mỗi ngày đều ở chung với Sếp, mưa dầm thấm đất, tiến bộ đương nhiên nhanh hơn chúng ta.

Sếp, nếu anh muốn khen thì khen đi, còn cố ra vẻ hỏi chúng tôi làm gì?”

Tống Hi Thành cảm thấy có chút xấu hổ, tranh thủ trở lại chỗ ngồi, chợt nghe Tề Ninh cười nói: “Tống Hi Thành vốn là học sinh xuất sắc trường cảnh sát, nghĩ tới vấn đề này vốn rất bình thường, là do bình thường mọi người coi thường cậu ấy thôi.”

“Bất quá...” Tề Ninh quay lại đề tài, “Cái nhìn của tôi càng cực đoan hơn.

Tôi nghĩ rằng chính là một trong năm nữ sinh này, phối hợp với bọn bắt cóc để tống tiền.”

Hắn còn chưa dứt lời, trong văn phòng đã một mảnh xôn xao.

“Rất không có khả năng, bọn họ đều là con cái của gia đình khá giả, nghe nói thành tích cũng không tệ, tại sao phải bắt cóc bạn học của mình?” Lã Thận Ngôn là người đầu tiên đưa ra ý phản đối, có lẽ do hắn ở trường học cảm nhận được bầu không khí quá kém, làm cho hắn có chút không thể tiếp nhận.

Phương Na Na cũng chần chừ: “Sếp, tôi cũng nghĩ chuyện này rất không có khả năng, dù sao cũng chỉ là trẻ con mới 15-16 tuổi, sao có thể tàn nhẫn như vậy được.”

Hà Mộ lắc đầu: “Kỳ thật Sếp nói cũng không phải không có lý, mọi người nghĩ xem, nếu như không có người tiếp ứng, bọn bắt cóc làm sao biết được hành tung của họ, đám trẻ sao lại không chút phản kháng đi theo bọn chúng? Hơn nữa kỳ thật bây giờ trên tay chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh toàn bộ nữ sinh đó là người bị hại.”

Anh một lời tôi một câu khiến văn phòng lập tức nhao nhao thành một đoàn, Tống Hi Thành đang muốn nói với Tề Ninh về cái nhìn của mình thì cửa ra vào có người gõ cửa: “Tề tổ trưởng.”

Thấy là Tiểu Vương của phòng pháp y, tất cả mọi người liền yên lặng.

“Ngón tay bị đứt mọi người đưa tới chúng tôi đã kiểm nghiệm xong, chính xác là miệng vết thương sau khi chết, thông qua DNA, chúng tôi cũng đã xác định người chết là Trương Mộng Dao, nhưng thời gian tử vong không có cách nào phán đoán.”

Nhớ đến nữ sinh 16 tuổi vừa qua sinh nhật ở trong camera nay có khả năng đã trở một xác chết, Tống Hi Thành tuy đã khắc chế chính mình, nhưng vẫn nhịn không được có chút buồn bã.

Tề Ninh lạnh lùng mở miệng: “Nếu đã như vậy, tôi cho rằng chúng ta trước mắt tạm gác tranh luận lại, chia nhau hành động.

Phương Na Na, Hà Mộ, Lý Cường và Lã Thận Ngôn, mọi người lập tức điều tra các mối quan hệ của nữ sinh đó, nhất là Lục Nhã Minh và Đường Mạn Ny.”

“Còn chúng ta?” Tống Hi Thành có chút khó kiềm nén.

“Chúng ta đến Sở cảnh sát giao thông, điều tra từng cái giao lộ ngày đó bọn bắt cóc đi ngang qua.”

Nếu như nói làm cảnh sát hình sự cái gì khổ nhất, có người nói là cách phán đoán, nhưng nếu hỏi Tống Hi Thành, cậu nhất định sẽ trả lời, là kiểm tra camera.

Thành phố B lớn như vậy, có hơn 20 triệu người, lượng xe cộ khỏi nói cũng biết.

Muốn tìm ra chiếc xe hiềm nghi trong cả một biển xe, không khác gì mò kim đáy biển.

Đội cảnh sát giao thông rất phối hợp, phái một Trung đội trưởng ra đón, Tề Ninh ngay cả trò chuyện xã giao một câu cũng không đã trực tiếp mở miệng: “Tôi muốn xem camera ngày 13 tháng 7, tất cả các camera đường Giải Phóng Tây sau 8 giờ tối ngày thứ 6, còn có đường Vĩ Nhị, đường Kinh Nhất, đường Vĩ Tam cùng với các tuyến đường thành Tây 23:40 trong đêm cùng ngày đến sáng 0:20 hôm sau.”

Trung đội trưởng xoay người đi tìm, Tống Hi Thành nhịn không được khuôn mặt khổ qua: “Nhiều như vậy, mắt sẽ mù luôn.”

Tề Ninh cũng không thèm nhìn cậu, tự ý ngồi xuống màn hình kiểm tra: “Nếu không bây giờ cậu đi, đổi Bành Cương tới.”

Tống Hi Thành không nói thêm gì nữa, an phận ngồi đó, đau khổ cùng buồn tẻ chọn ở lại kiểm tra camera, cậu vốn dĩ không có sự lựa chọn.

Huống chi bên cạnh còn có Tề Ninh, thời gian buồn chán chẳng phải sẽ càng nhiều hơn?

Nhận được mấy cuốn phim, cảm ơn trung đội trưởng, Tề Ninh mở ra cuốn trong đêm hôm đó trước: “Đường Giải Phóng Tây là đại lộ, dòng xe cộ quá nhiều.

Mà đường Vĩ Nhị, Vĩ Tam lại là vùng mới quy hoạch rất ít người, lại trong đêm khuya, xem trước mấy đường này, đường Giải Phóng Tây sẽ là mục tiêu kế tiếp.”

Đèn đường mờ nhạt, con đường vắng vẻ, bóng cây chập chờn kết hợp thành một bức họa khiến cho người ta cảm thấy cảnh sắc này thật đẹp, Tống Hi Thành yên lặng nghĩ, bọn bắt cóc...!Không, hôm nay đã được gọi là hung thủ, lúc hắn mang theo kế hoạch tội ác đi qua nơi này, bị dục vọng ghê tởm che mờ mắt có từng thấy cảnh đẹp như vậy?

Tề Ninh bắt đầu xem từ 23:30, trong thời gian ngắn, không có một chiếc xe nào chạy qua, rốt cục lúc 23:41 có một chiếc CRV màu đen xuất hiện trong camera đường Vĩ Nhị.

Tống Hi Thành thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Tề Ninh đè vai của cậu lại, lập tức chuyển sang đường Kinh Nhất, đường Vĩ Tam và các tuyến đường chính thành Tây.

Quả nhiên chiếc xe CRV giống như u linh kia ở trên mỗi con đường đi một chút rồi ngừng, thỉnh thoảng còn đỗ ở ven đường.

Tề Ninh so sánh thời gian, phát hiện thời gian dừng xe khớp với thời gian gọi điện thoại.

Tống Hi Thành ghi lại bảng số xe: “BL4886.”

Cùng lúc, Tề Ninh lập tức gọi điện thoại cho Sở quản lý xe: “Alo, xin chào.

Tôi là cảnh sát hình sự thành phố trung đoàn tổ trọng án Tề Ninh, tôi muốn điều tra một chiếc xe, đúng, là một chiếc CRV, bảng số xe là BL4886.

Có thể nhanh chóng cung cấp tin tức cho chúng tôi không? Cảm ơn.”

Tống Hi Thành không thể chờ được nữa liền chuẩn bị đứng dậy rời đi, Tề Ninh gọi cậu lại: “Chờ một chút.” Tống Hi Thành kinh ngạc nhìn hắn, Tề Ninh lại chậm rãi mở thêm một cuộn camera: “Còn đường Giải Phóng Tây, chúng ta còn chưa xem đâu.”

Tống Hi Thành cau mày: “Thời gian phù hợp điều kiện chỉ có chiếc CRV kia, vẫn kiểm tra tiếp sao?”

“Chẳng lẽ cậu không muốn biết nghi phạm rốt cuộc có mấy người sao?”

Tống Hi Thành hiểu ý hắn: “Tớ biết cậu cho rằng trong số con tin có một người là đồng lõa, nhưng kiểm tra camera có thể tra ra cái gì?”

Hai mắt Tề Ninh nhìn chằm chằm vào đường Giải Phóng Tây: “Tớ cảm thấy bọn họ dường như có thể biết được suy đoán của tớ, cậu tin không?”

Tống Hi Thành thở dài một tiếng ngồi phịch xuống ghế: “Kỳ thật tớ vẫn cảm thấy con người vẫn có nhân tính.

Cậu không thấy nói những đứa trẻ đó có lương tri thối nát rất tổn thọ sao, rất tàn nhẫn sao?”

Tề Ninh sắc mặt bất động, ánh sáng màn hình và đèn xe phản chiếu trong mắt hắn, đủ loại màu sắc ánh sáng khiến người ta khiếm đảm tâm hồn.

“Tớ không tin mấy đứa trẻ vị thành niên sẽ táng tận lương tâm như vậy...!Nhưng tớ tin cậu.” Thấy Tề Ninh quay đầu lại, thần sắc quỷ dị, bản thân cũng giật mình cảm thấy như mình đang nói lời thoại phim tình cảm.

Có chút xấu hổ, Tống Hi Thành sửa sai nói lại: “Nhưng tớ tin phán đoán của cậu, nữ sinh kia rất có thể là bị người ta uy hiếp hoặc đầu độc, tóm lại là có nguyên nhân đặc thù gì đó bên trong?”

Tề Ninh khôi phục vẻ bình tĩnh trước sau như một: “Cậu có biết dạo gần đây kiểm tra lượng xe chở quá tải rất gắt, cả nồng độ cồn vô cùng nghiêm khắc.

Cậu phải biết rằng, loại chuyện như bắt cóc, thời gian thực thi càng ngắn đối với bọn chúng càng có lợi, cho nên bọn chúng không có khả năng chia thành hai lần chở người đi.

Muốn chở đi năm nữ sinh, bọn chúng có thể sẽ sử dụng xe cỡ trung như xe tải, xe khách.

Nhưng chiếc CRV chúng ta vừa thấy, không gian trong xe không tính là nhỏ, nhưng ngoại trừ tài xế cũng chỉ có thể chở bốn người.

Mà bọn chúng cuối cùng lại mang đi năm người, cậu nói xem phải giải thích thế nào?”

Tống Hi Thành cảm thấy không rét mà run: “Chẳng lẽ lúc đó Trương Mộng Dao đã chết, bị nhét ở cốp xe phía sau?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.