Thiên Mệnh

Chương 1




Thuở nhỏ, bởi sở hữu tài năng thiên phú dị bẩm, ta bị phụ mẫu e sợ. Họ nói ta là tai họa, nguyền người nào người đó ch/ết.

Để tránh ta gây họa cho gia đình, họ đưa ta lên núi, mong đạo trưởng trừ khử tai họa này.

Đạo trưởng gặp ta, trầm ngâm hồi lâu, không trừ khử mà giữ ta lại trong đạo quán.

Ta trở thành tiểu đạo đồng trong đạo quán, chưa đầy một tháng, người trong đạo quán cũng bắt đầu sợ ta.

Họ nói ta là miệng quạ đen, hễ nhắc đến ai, người đó không ch/ết thì cũng tàn phế.

Đạo trưởng bất đắc dĩ tìm đến ta:

"Ngươi trời sinh có thiên nhãn, đây là món quà được trời ban tặng, chớ nên lạm dụng."

Ta đáp đạo trưởng: "Ta không ai dạy dỗ, không biết thế nào là lạm dụng."

Đạo trưởng vuốt râu thở dài, cảm thấy không thể tiếp tục làm ngơ, đành thu nhận ta làm đệ tử.

Chỉ là thường xuyên nhắc nhở bên tai ta:

"Tình kiếp khó qua, e rằng dẫn đến thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán."

"Thu nhận ngươi không biết là đúng hay sai."

Ta nói: "Tình kiếp của ta và thiên hạ có liên quan gì. Hơn nữa, loạn thì loạn, loạn rồi có thể sẽ là thái bình thịnh thế."

Sư phụ nhìn ta hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài.

Học được đạo pháp rồi, ta biết thêm nhiều điều.

Người đứng trước mặt ta là thiện hay ác, gian trá hay đần độn, ta đều nhìn thấu.

Nếu biết thêm ngày sinh bát tự, vận mệnh của người đó ta cũng có thể xem gần hết.

Chỉ có vận mệnh của ta là ta không thể nhìn thấu.

Hôm nay soi gương, thấy vận mệnh mình một đời bình yên;

Ngày mai nhìn lại, lại thấy mệnh gập ghềnh;

Ngày kia lại thấy, vận mệnh không kết thúc tốt đẹp;

Qua vài ngày sau nhìn nữa, lại là cảnh tượng khác.

Sư phụ thấy ta vui vẻ chơi đùa, thở dài càng nhiều, luôn nói: "Thôi, có lẽ đây cũng là thiên mệnh."

Sau đó, sư phụ không còn gì để dạy ta nữa, ta thường xuống núi, ngồi dưới núi nhìn người qua lại.

Nhìn họ từ vui tươi rạng rỡ trở nên ngày càng u sầu, nhìn họ từ đủ đầy sung túc trở thành rách rưới thiếu thốn.

Ta trở về kể lại cho sư phụ nghe, ông chỉ thở dài.

Sư phụ không tham tài, đạo quán nhỏ nơi núi hoang này ngày càng khó khăn.

Trước đây ít nhất còn có cháo trắng rau dưa, nay chỉ còn canh nước rau dại.

Một ngày nọ, ta thực sự không nuốt nổi thứ ngay cả thỏ cũng không thèm, quyết tâm từ biệt sư phụ:

"Sư phụ, hồng loan tinh động*, con phải xuống núi rồi."

*Khi "hồng loan tinh" (sao Hồng Loan) trong lá số tử vi của một người chuyển động, điều này ám chỉ rằng người đó sẽ gặp biến đổi lớn về tình cảm, thường là gặp gỡ người định mệnh hoặc trải qua một sự kiện quan trọng liên quan đến tình yêu và hôn nhân.

Gương mặt sư phụ đầy nặng nề: "Con đã nghĩ kỹ chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi." Ta không nói cho sư phụ biết mình chịu không nổi canh nước nơi này, mà trịnh trọng nói: "Thế gian này không thể thiếu con được!"

Sư phụ vuốt râu thở dài, rơi vài giọt nước mắt, nói mấy tiếng trân trọng.

Ta thực sự chịu không nổi ông lão này làm cảm động, lớn tiếng nói:

"Sư phụ, người khóc xấu lắm, con đã xem rồi, người ít nhất sống đến chín mươi tám tuổi, con còn không chắc sống lâu hơn người."

Sư phụ giận đến mức cởi giày đuổi đánh ta, ta cứ thế chạy xuống núi.

Ngày đó, ta gặp được hồng loan tinh của mình, tam hoàng tử đương triều.

Bấy giờ, ta còn chưa biết hắn là hoàng tử đứng thứ mấy trong hàng ngũ.

Chỉ là từ xa ta đã thấy khí tím xông thẳng lên trời, nhưng lại ẩn hiện khí đen.

Khí tím xông trời có nghĩa là người này chắc chắn cao quý vô cùng, có khả năng tranh đoạt thiên hạ, tất là vương công quý tộc.

Khí đen đại diện cho việc hắn đang gặp nạn, cần quý nhân giúp đỡ mới có thể phá giải kiếp nạn này.

Ta đứng xa quan sát một lúc, thấy khí đen ngày càng dày đặc, tựa như chờ đợi ta, sau đó ta mới thong thả tiến lại gần.

Ta chọn thời điểm không tồi, hắn bị thương còn trúng độc, ý thức mơ hồ, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng dù sắc mặt xanh xao, cũng không che giấu được dung mạo xuất chúng của hắn.

Áo ngoài bị rách nát càng làm lộ rõ thân hình hắn, khiến ta càng thêm yêu thích.

Tình kiếp, thì ra là như vậy, quả thật cũng có thể hiểu.

Dung mạo hắn hoàn toàn hợp ý ta, thế nào ta cũng phải làm ân nhân cứu mạng, tiện thể khiến hắn lấy thân báo đáp.

Ta vỗ vỗ mặt hắn: "Ta cứu ngươi, nhớ kỹ đừng quên."

Nói xong, ta dùng thảo dược mang theo trị độc cho hắn, băng bó vết thương đơn giản, rồi đưa hắn vào một hang động để tránh gió lạnh, canh giữ bên cạnh.

Qua một đêm, trời hửng sáng, hắn cuối cùng cũng cử động.

Ta biết thời cơ đã đến, nhanh chóng chỉnh trang lại mình, chọn một góc độ thích hợp để khi hắn mở mắt có thể thấy bóng dáng yêu kiều của ta trong ánh bình minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.