Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 596: Đây là xe của tôi mà




“Cô Trần?”

Một cô gái khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi bước đến.

Nhìn Trần Lâm cung kính nói.

Mà Trần Lâm thì vừa nhìn thấy cô ấy, tất nhiên phải vờ như không quen rồi.

Cô ta là ai?

Chẳng phải là quản lý nghiệp vụ Vương Tiểu Chương của dịch vụ đã cho mình thuê chiếc xe này sao?

“Ừ ừ, cô có việc gì à? Nếu có thì đợi tôi về rồi nhắn tin Wechat cho cô! Bây giờ tôi không tiện!”

Mặt Trần Lâm trắng bệch. Trời ơi, sao lại trùng hợp như vậy chứ. Lại đụng phải quản lý cho thuê xe.

Thế thì lát nữa sẽ bị lộ ngay, mình và Đinh Hạo mới vừa quay lại với nhau xong.

“Không sao đâu cô Trần, tôi chỉ nói với cô vài câu là được. Bởi vì lúc cô thuê chiếc xe này, tôi không chú ý thời gian nên đã viết là ngày mai giao xe nhưng tôi đã nhớ nhầm. Cô phải giao xe trước bốn giờ chiều nay vì chúng tôi phải giao xe cho khách trước năm giờ! Thật sự rất xin lỗi, là sai sót của chúng tôi! Vốn dĩ tôi cũng định đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho cô!”

Vương Tiểu Chương cười.

Sau đó vẫy tay với Trần Lâm rồi rời đi.

'What?

Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm nghe xong thì ngơ ngác.

“Trần Lâm, thuê xe? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Đinh Hạo hơi chưa kịp phản ứng. “Hả? Tớ.... Tớ cũng không rõ nữa!” Trần Lâm không biết nên nói thế nào.

Hoàn toàn ngơ ngác.

“Hừ, tôi biết rồi, Trần Lâm, chiếc xe này do cậu thuê đúng không? Cậu cố ý thuê nó để lừa Đinh Hạo đúng không? Chắc chăn là vậy!”

Lý Thi Hàm nói.

Đỉnh Hạo nhìn về phía Trần Lâm: “Lâm Lâm, có phải Thi Hàm nói đúng rồi không?”

Trần Lâm không biết nên trả lời thế nào. Rối rắm không biết làm sao.

Thấy Trần Khiêm đi vệ sinh về rồi.

Bỗng nhiên, Trần Lâm nảy ra một ý nghĩ. Xoay ngưởi chạy về phía Trần Khiêm.

“Trần Khiêm, cậu qua đây, tôi nói cậu nghe chuyện này!”

Trần Lâm bắt lấy tay Trần Khiêm, thì thầm: “Xong rồi xong rồi, Đinh Hạo đã biết chuyện thuê xe rồi, bây giờ cậu gánh chuyện này nhé, nói cậu là người thuê xe, cậu lừa tôi, cậu làm vậy được không? Xin cậu đó, giúp tôi lần này đi!”

Trần Khiêm cũng ngơ ngác, chuyện gì xảy ra vậy?

Mà hiện tại thì Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đã bước về phía Trần Khiêm.

“Đồ khốn nạn Trần Khiêm!!! Thì ra cậu lừa tôi? Xe này do cậu thuê xong rồi mang ra tán tôi đúng không? Cơ bản không phải xe của cậu!”

Trần Lâm chợt hét lên. “Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là xe của tôi mà?” Trần Khiêm nói.

“Hừ, Trần Khiêm cậu đừng mạnh miệng nữa, đúng là không ngờ, cậu lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để lừa Trần Lâm, hơn nữa còn suýt chút nữa là thuận lợi. Tất nhiên, cũng suýt chút nữa làm tôi và Thi Hàm chia tay thật!”

Đinh Hạo cười khinh nói.

“Bây giờ cậu đã biết rồi chứ, ai mới là người tốt với cậu thật sự. Có vài cô gái, thấy người ta có tiền là dính vào người ta, kết quả bị người ta chơi một vố, bây giờ cậu đã thấy rõ chưa?” Lý Thi Hàm nhìn Đinh Hạo nói.

“Đinh Hạo, ban nấy cậu đã nói là sẽ đối xử tốt với tớ mài”

Trần Lâm khóc ròng.

“Hừ hừ, Lâm Lâm, tớ khuyên cậu nên tỉnh táo lại đi, vì thăng nghèo này mà hôm nay suýt chút tớ đã chia tay với Thi Hàm. Đúng là, vốn dĩ trưa nay chúng tớ đã hẹn sẽ tham gia tiệc sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm, suýt chút là chia tay rồi, đúng là!”

Đinh Hạo liếc Trần Lâm và Trần Khiêm một cái rồi kéo tay Lý Thi Hàm, muốn đi về phía khách sạn Kim Lăng.

Hôm nay là sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm, tất nhiên Đinh Hạo phải đến sớm, hết cách nên sáng quán ngồi uống cà phê trước.

Kết quả lại xảy ra vở kịch này đây, haizI

Còn về Trần Lâm, giá trị con người Trần Khiêm bị giảm nên giá trị con người của Trần Lâm cũng bị giảm theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.