Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 590: Bởi vì Đinh Hạo đúng không?




Lại nói đến Trần Khiêm đang mua cháo ở căn tin bệnh viện.

“Trần Khiêm, cậu chưa ăn cơm đúng không, nào nào nào, tôi có mua vài món ăn ngon bên ngoài này, tụi mình ăn chung đi!”

Đúng lúc này, Trần Lâm xách một túi đồ ăn đến, còn vỗ vai Trần Khiêm.

“Không cần đâu, chẳng phải cậu đang truyền nước biển hả, sao lại xuống căn tin?” Trần Khiêm cười hỏi.

Cũng không biết tại sao bỗng dưng Trần Lâm lại thân thiện như vậy, đúng là làm Trần Khiêm thấy hơi lạ lãm.

Mặc dù con nhóc này mỉa mai Trần Khiêm rất nhiều nhưng vẫn chưa đến mức làm Trần Khiêm hận cô ta.

Cũng trả lời một cách khách sáo.

“Tôi hả, đã đỡ hơn rồi, sau khi gặp cậu thì hết bệnh rồi! Cậu là thuốc của tôi đó cậu biết không!”

Trần Lâm nhìn Trần Khiêm cười mập mờ.

Hơn nữa cơ thể cô ta còn nhích lại gần, cọ cọ lên cánh tay Trần Khiêm.

Làm Trần Khiêm nổi da gà.

Tính ta lúc trước Trần Lâm học nghệ thuật, còn là đội trưởng đội múa Latinh nên dáng người và vẻ ngoài đều cực kỳ xinh đẹp.

So với Lý Thi Hàm thì cô ta quyến rũ hơn nhiều.

Cũng được xem như là một cô gái xinh đẹp hấp dẫn.

Nhưng ban nấy lúc đụng nhau trên lầu, thái độ của Trần Lâm không phải như vậy, tại sao mới nửa tiếng mà lại thân thiện hẳn, hơn nữa còn quá mức nhiệt tình thế này?

“Có phải cậu có chuyện gì không Trần Lâm?” Trần Khiêm hỏi.

“Ui giời, bây giờ cậu khoan hăng hỏi, ban nãy tôi còn chạy xuống lầu dưới mua đồ ăn cho cậu đó, căn tin thì có gì ngon để ăn đâu, còn đắt muốn chết nữa, cậu nhìn này, đây là gì hả?”

Ngoài việc mua gà nướng, thức uống các loại đồ ăn bên ngoài cho Trần Khiêm thì tay Trần Lâm còn đang cầm một chiếc bánh trứng cuộn nóng hổi.

“Tôi biết cậu thích ăn bánh trứng cuộn nhất, còn nhớ lúc chúng ta học cấp ba, bình thường cậu chỉ hay ăn bánh bao với dưa muốn, chỉ có lúc cuối tuần mới để dành vài đồng mua bánh trứng cuộn ăn! Tôi thấy ven đường có bán nên mua cho cậu đói"

Trần Lâm kéo Trần Khiêm ngồi xuống.

Nhìn thấy bánh cuộn trứng gà, đúng là Trần Khiêm thấy xốn xang trong lòng. Đúng vậy, lúc còn học cấp ba nhà không có tiền nên Trần Khiêm cảm thấy bánh trứng cuộn là món ngon nhất.

Mặc dù không biết cuối cùng Trần Lâm muốn làm gì.

Nhưng thấy cô ta nhiệt tình đến vậy, còn mua cho mình rất nhiều đồ, Trần Khiêm cũng ngại không thể bỏ đi luôn.

Hơn nữa, cô ta làm giáo viên ở trường tiểu học Hy Vọng do mình xây, sau này mình có thể giúp đỡ cô ta nên ăn một bữa cơm cũng đâu có gì.

Quan trọng là không tiện từ chối. “Nào nào nào, gà nướng, bánh trứng cuộn, ăn đi

kẻo nguội, cậu thả cháo xuống đi, chờ sau khi ăn xong tôi sẽ nói chuyện này cho cậu nghe!”

Trần Lâm đẩy đồ đến trước mặt Trần Khiêm.

Sau đó chống cằm cười tủm tỉm nhìn Trần Khiêm.

Trần Khiêm ăn ngay.

“Có chuyện gì, cậu nói đi!”

Trần Khiêm thầm nghĩ chẳng lẽ Trần Lâm đổi tính? Nếu là thế thì Trần Khiêm sẽ nể tình bạn cùng lớp, giúp được sẽ giúp.

“Hi hi hi, tôi muốn cậu giả làm bạn trai tôi một ngày, chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ ghi nhớ công lao của cậu mài”

“Gì?”

Trần Khiêm sợ đến mức suýt chút làm rớt bánh.

Lại giả làm bạn trai?

Nói thật lòng, Trần Khiêm đã giả làm bạn trai của vài cô gái rồi. Cũng bởi vì thế nên Trần Khiêm đã thả thính rất

nhiều cô.

Dù sao gì, mình cũng không thể quen người ta thật, giả làm bạn trai để làm gì?

Cho nên Trần Khiêm rất nhạy cảm với chuyện này.

Bởi vì Trần Khiêm thật sự sợ rằng sau này sẽ có người nhờ mình kết hôn giả, thế thì sẽ phiền phức hơn nhiều!

“Giời ơi, cậu sợ gì chứ, một ngày thôi mà, cậu giúp tôi diễn một vở kịch, cầu xin cậu đó giúp tôi đi mà, được không?” Trần Lâm vuốt ve mu bàn tay Trần Khiêm.

Cầu xin nói. “Bởi vì Đinh Hạo đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.