Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 589: Đây mới là hiện thực




Lúc ấy có rất nhiều đoàn xe chặn đường, sau đó xe cảnh sát cũng đến.

Tóm lại là không đi được. Cứ ngỡ cố chịu đựng suốt đêm là sẽ qua thôi.

Kết quả sáng nay vừa thức giấc, bạn chung nhà phát hiện cô ta bệnh nặng hơn.

Vội vã đưa đến bệnh viện. Mới truyền dịch xong, tình hình đã đỡ hơn. Không ngờ suýt chút bị Trần Khiêm đụng trúng.

“Bạn tôi nhập viện nên tôi đi mua cháo cho cô ấy!

Trần Khiêm cười nói.

“Ồ ồ, Lâm Lâm, tớ biết rồi, đây là Trần Khiêm hay làm chân sai vặt cho mấy cậu ấm của lớp cậu đúng không?”

Một cô gái khác nhìn Trần Khiêm khinh bỉ hỏi.

“U¡ cha Tiểu Thiến, cậu nói gì vậy!”

Trần Lâm xấu hổ.

“Chẳng lẽ không phải hả? Đi theo chạy vặt nịnh nọt nhóm đại gia nhà giàu, nhưng mà cũng được đó, bây giờ lại đi mua cháo cho người ta!”

Cô gái cười mỉa. Mặt Trần Lâm vừa đỏ vừa trắng.

Cô bạn Tiểu Thiến này của mình là thế, cẩu thả nghĩ gì nói đó.

Còn vô tâm hơn cả mình.

Đúng vậy, đây là những lời Trần Lâm đã nói với cô ta.

Bởi vì lần trước trong đại hội chào mừng núi Vân Mông, chẳng phải Trần Khiêm ghê gớm lắm à, lúc đó suýt chút Trần Lâm đã gục ngã rồi, còn muốn tặng trà sữa cho Trần Khiêm.

'Thậm chí còn suy nghĩ rằng có nên theo đuổi Trần Khiêm hay không.

Cho nên cô ta và Lý Thi Hàm, Đinh Hạo đoán rằng, cuối cùng Trần Khiêm là ai nhỉ, tại sao trông có vẻ như rất thân với nhóm công tử nhà giàu đó, hơn nữa những cậu ấm đó lại tốt với cậu ta như vậy?

Kết quả không biết Đinh Hạo hỏi thăm ai mà nói Trần Khiêm chẳng là cái thá gì cả, chỉ là thắng chạy vặt nịnh bợ của người ta thôi, còn trông nhà cho người ta nữa.

Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng tin.

Nhưng chắc chăn sau này phải đối xử với Trần Khiêm tốt hơn.

Dù sao cậu ta cũng khá thân với nhóm cậu ấm đó mà.

Tính ra, cũng vì suy nghĩ này của Trần Lâm mà thái độ trong ngày đại hội chào mừng núi Vân Mông của cô ta mới làm Đinh Hạo cảm thấy cô ta không tốt.

Cặp luôn với Lý Thi Hàm.

Mẹ nó, lúc đó Lý Thi Hàm kinh hãi đến mức chưa kịp phản ứng thôi.

Ai là người khinh Trần Khiêm nhất, chắc chăn là Lý Thi Hàm rồi.

Kết quả những mối quan hệ của người ta còn rộng hơn cả Đinh Hạo, tất nhiên cô ta sẽ sợ hãi và hối hận rồi.

Chỉ là mình thì thể hiện ra ngoài còn con ả này thì không thôi.

Rồi sao đó thì sao, Trần Lâm cũng mới phát hiện, chỉ vì mối quan hệ mà đi lấy lòng Trần Khiêm là chuyện hoang đường đến nhường nào.

Dù sao tính ra thì Trần Khiêm vẫn trẳng tay thôi.

Còn Đinh Hạo thì có tài sản, có cửa hàng.

Còn sắp xếp cho Lý Thi Hàm một công việc ổn định.

Đây mới là hiện thực.

Cho nên Trần Lâm sẽ không nói những lời hay ý đẹp với các chị em thân thiết của mình.

Trần Lâm lúng túng nói: “Trần Khiêm, cậu đừng nghe cô ấy nói bậy, đúng rồi, những người bạn nhà giàu của cậu đâu?”

Mặc dù trong lòng vẫn khinh thăng chạy vặt, trông cửa cho người ta như Trần Khiêm nhưng nói thế nào thì Trần Khiêm cũng quen những người đó, cũng là một người nổi bật.

Cho nên hòa hoãn vẫn hơn.

“À à, dạo này họ đi Hải Nam chơi rồi!” Trần Khiêm nói. “Họ không đưa cậu theo hải!” Trần Lâm hỏi thử.

“Họ đưa tôi theo làm gì!” Trần Khiêm cười gượng.

Nhóm công tử nhà giàu này thích ăn chơi tiêu xài, còn mình thì thích cuộc sống nhẹ nhàng bình yên nên trừ khi có hoạt động thì bình thường anh sẽ không tụ tập uống rượu gì gì đó.

Trần Lâm bĩu môi, thấy chưa, người ta có thèm đưa cậu đi đâu.

Sau đó tán gẫu vài câu thì tạm biệt.

“Ha ha, người này ấy, tớ thấy cũng đẹp trai lắm đó, nếu mà có năng lực nữa thì tốt biết mấy, tớ sẽ theo đuổi cậu ta! Chỉ tiếc...”

Cô gái nói.

Trần Lâm liếc bạn thân của mình: “Xì, nếu là cậu ấm thật thì đến lượt cậu theo đuổi hả, đã vào tay tớ lâu rồi nhé. Nhưng mà nói ra thì đúng là vài hôm trước tớ cũng có suy nghĩ muốn theo đuổi cậu †a, cho dù cậu ta chỉ là thằng giúp việc cho người ta, cũng được mà, dù sao có đám công tử nhà giàu đó chống lưng thì tớ vẫn có thể làm Đinh Hạo mất mặt, làm cậu ta hối hận. Thằng nhóc Đinh Hạo đó cũng rất nhạy cảm với Trần Khiêm, đến lúc đó, Đinh Hạo bị kích thích, chắc chắn sẽ theo đuổi ngược lại tới Như vậy thì tớ sẽ có thể ở bên Đinh Hạo, tóm lấy cậu ta suốt đời!”

“Chỉ tiếc, nhóm các cậu ấm đã đi Hải Nam chơi rồi, cậu nhìn bây giờ cậu ta đi, vẫn quê mùa như vậy! Đỉnh Hạo biết rõ tình hình của cậu ta, sao lại làm Đinh Hạo hối hận được chứ!”

Trần Lâm buồn rầu nói.

“Haiz! Lâm Lâm, sao lại không thể, cậu vừa nói vậy, tớ nghĩ ra cách thật rồi này, bảo đảm sẽ làm Đinh Hạo quỳ gối trước mặt cầu xin cậu hãy ở bên cậu tai”

Cô gái võ đầu nói.

“Cách gì?” Trần Lâm vội hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.