Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 588: Sao cậu lại ở đây?




"Đúng đó, nhiều siêu xe quái"

Lâm Lâm rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng vào lúc này.

Maybach đó, mỗi một chiếc đều có giá bằng cả một căn nhà ở đây.

Nếu có thể được gả vào gia tộc như vậy, thì sẽ làm người khác hâm mộ cỡ nào.

Haiz, chỉ tiếc, Trần Lâm mình cũng xem như thuộc dạng xinh đẹp nhỉ, kết quả Đinh Hạo lại ghét mình, chọn con nhỏ đê tiện Lý Thi Hàm kia.

Cô ta thì có gì chứ, chỉ biết vờ vĩnh thôi mà!

Đúng vậy, cô gái này chính là Trần Lâm đã thuê chung chỗ này với mấy đồng nghiệp nữ khác.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể không hâm mộ.

Rất nhiều cô gái ở hiện trường đều rời đi với tâm trạng rối bời.

Còn Lý Việt thì tất nhiên sẽ bị cảnh sát đưa đi xử lý.

Chờ đến ngày hôm sau, Trần Khiêm đến bệnh viên thăm Tân Nhã.

"Trần Khiêm, cảm ơn cậu đã cứu tới"

Tất nhiên sau khi Tân Nhã tỉnh, ba mẹ Tần Nhã đã kể nói cho cô ta nghe về chuyện hôm qua.

"Không có gì! Hơn nữa cũng tại tôi, không chăm sóc tốt cho cậu!"

Trần Khiêm tự trách.

"Trần Khiêm, chuyện của mẹ tớ, có phải cũng nhờ cậu cứu hay không? Bởi vì Lý Việt đã khai với cảnh sát rằng chuyện cậu ta nói cậu ta đã cứu mẹ tớ, là vì muốn gạt tớ mà thôi, hơn nữa nếu không phải cậu ta đề cập đến chuyện mẹ tớ, ngày đó tớ sẽ không lên xe của cậu taI"

Tân Nhã nhìn về phía Trần Khiêm.

Bởi vì lúc Tân Nhã nghe ba mình nói thật ra Trần Khiêm là cậu Trần, cô ta cũng ngơ ngác.

Thật sự rất kinh hãi. “Là tôi!”

Trần Khiêm gật đầu, chuyện đến nước này thì không cần phải giấu diếm nữa.

“Cậu ngốc quá, tại sao cậu lại không nói cho tớ, cậu có biết có một khoảng thời gian, tớ muốn ở bên cạnh Lý Việt, nếu tớ ở bên cạnh cậu ta thật thì chẳng phải cậu đang hại tớ rồi sao!”

Tân Nhã nhéo nhéo cánh tay Trần Khiêm.

“Tớ biết, cậu sợ tớ dây dưa với cậu đúng không?”

Mắt Tân Nhã hồng hồng nhìn Trần Khiêm: “Thế tớ mới biết tại sao cậu lại không muốn ở bên cạnh tớ, cậu là cậu Trần của Kim Lăng, thân phận cậu cao quý biết bao, sao lại có thể xem trọng cô gái như tớ được, ha ha, hơn nữa cũng do tớ tự đa tình thôi!"

“Không có, tôi không giống như những gì cậu nghĩ, chỉ là cậu biết rồi đó, tôi và Mộc Vũ yêu nhau, không thể thích cô gái nào khác nữa!”

Trần Khiêm nói sự thật.

“Ừ, tớ biết rồi, không sao đâu. Sau chuyện này tớ cũng nghĩ kỹ rồi, có lẽ tớ không thích cậu thật, tớ chỉ đang rung động vì món quà quý giá mà cậu đã tặng tớ mà thôi, bây giờ mới biết, đối với cậu mà nói, nó còn chẳng bằng một hạt cát trong sa mạc!”

“Như vậy cũng tốt, tớ cũng sẽ bình thường trở lại, Trần Khiêm, chúc cậu và Mộc Vũ hạnh phúc!”

Tân Nhã cười thoải mái.

Trần Khiêm thấy cô ta cũng hiểu và bình thường trở lại nên thả lỏng hơn nhiều.

“Ừ ừ, sau này mình là bạn thân, chỉ cần cậu có chuyện gì cần thì chắc chắn tớ sẽ giúp đỡi”

Trần Khiêm cười nói.

Tính ra, anh chỉ cảm thấy rất tự trách đối với Tân Nhã.

Dù sao lúc trước anh đã từng để cô ta leo cây rất nhiều lần, bây giờ lại hại cô ta suýt chút gặp chuyện.

Cho nên câu nói này của Trần Khiêm, không phải là lời khách sáo.

“Được, tớ sẽ nhớ câu này của cậu nhé, đợi khi tớ gặp chuyện sẽ tìm cậu nhờ giúp đốt”

“Ừ ừ, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tớ xuống căn tin mua cho cậu ít cháo!” Trần Khiêm xoay người rời đi.

Mà nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Trần Khiêm, nụ cười trên mặt Tân Nhã dần biến mất, siết chặt tấm chăn của mình vài cái.

Trần Khiêm cầm hộp cơm của Tân Nhã mới vừa bước ra ngoài.

Kết quả suýt chút đụng phải người khác.

“U¡ cha, có bị mù không, đi mà không biết nhìn đường hả?”

Đó là một cô gái đang được một cô gái khác cầm bình nước biển truyền dịch, nhìn thẳng về phía Trần Khiêm mắng.

“Xin lỗi, tôi không... Hả? Trần Lâm?”

Trần Khiêm vừa nhìn, chẳng phải là Trần Lâm đây sao!

“Trần Khiêm? Sao cậu lại ở đây?” Trần Lâm cũng kinh ngạc hỏi.

Đêm qua, thật ra những người thuê nhà chung với Trần Lâm đưa cô ta đi truyền dịch.

Bởi vì tối qua lúc Trần Lâm quay về thì gặp mưa, hơn nữa tâm trạng còn bị kích thích.

Nên bị sốt cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.