Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 570: Phải làm gì bây giờ?




Tiếng hét giận dữ này là của Lý Văn Dương vừa từ phòng bao ra.

Bởi vì vừa rồi có một cô gái cũng muốn đến nhà vệ sinh, kết quả vừa ra khỏi phòng bao đã nhìn thấy người đàn ông này đang chặn Giang Tuyết Tinh.

Cho nên Lý Văn Dương nghe tin sau đó lập tức ra ngoài.

Mang theo một nhóm người vậy qua.

“Sao đấy? Một đám nhãi ranh! Vừa nãy đứa nào hét đấy?”

Rõ ràng tên phó giám đốc Triệu này cũng chẳng phải dân tầm thường, lập tức đanh mặt hỏi.

“Đây là bạn của tôi, ông chặn bạn tôi lại làm gì?”

Lý Văn Dương đứng ra đầu hỏi.

Giang Tuyết Tinh sợ hãi trốn sau lưng Lý Văn Dương.

“Tiểu Tinh, tôi nói cho cô biết, lần này bảo cô đi làm quen đồng nghiệp trong công ty còn có cả lãnh đạo không đơn giản đâu, nếu cô biết điều thì đi vào với tôi! Với cả cô phải nói cho đám nhãi ranh đó biết tôi là ai chứ?”

Phó giám đốc Triệu chắp tay sau lưng, nói.

“Văn Dương, ông ta là Triệu Thái, phó giám đốc bộ phận của bọn tôi!” Giang Tuyết Tinh nói.

“Mẹ kiếp, là ông ta?”

Lý Văn Dương đang nghĩ chiều nay sẽ đi tìm tên Triệu Thái phiền phức này, cuối cùng đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn chút sức lại tìm ra.

Rõ ràng Giang Tuyết Tinh cũng không ngờ lại gặp tên già dê này ở đây.

“Hừ, tôi còn đang nghĩ sẽ tìm ông tán gẫu đấy phó giám đốc Triệu, ông biết tôi là ai không? Ba tôi là Lý Thành Hoa! Kitchen & Bath City lớn nhất ở cái huyện Bình An này chính là của nhà tôi!”

Lý Văn Dương nói thẳng nguồn gốc nhà mình.

Nghe đến đây, trong lòng Triệu Thái hơi thấp thỏm.

Đương nhiên ông ta đã từng nghe Kitchen & Bath City của nhà họ Lý.

Trước đây cũng được xem là công ty hạng hai ở huyện Bình An.

Nhưng bây giờ khác rồi, bởi vì tiêu chuẩn bảo vệ môi trường ở Kitchen & Bath City của nhà bọn họ rất cao, cho nên đã nhận được đầu tư của tập đoàn quản lý đầu tư Mộng Tưởng.

Là một trong những dự án phát triển thuộc tập đoàn.

Mà địa vị của Kitchen & Bath City nhà họ Lý cũng đang được nâng lên, bây giờ có thể nói là công ty hạng nhất ở huyện Bình An rồi.

Công ty ông ta cũng nhận được đầu tư giống vậy, nhưng ông ta chỉ là phó giám đốc của một bộ phận, đương nhiên phải cân nhắc rồi.

“À à, hóa ra là con trai của nhà họ Lý à. Nhưng mà cậu Lý này, bây giờ tôi tìm Tiểu Tinh là việc của công ty bọn tôi, việc này đến lượt cậu nhúng tay vào sao?”

Triệu Thái lạnh lùng hỏi.

Tỉ lệ đầu tư của công ty bọn họ cao hơn nhiều so với công ty nhà máy của Kitchen & Bath City, là con trai cùng cha khác mẹ của Mộng Tưởng, nếu bàn về năng lực và bối cảnh thì Triệu Thái cũng không cần phải quá dè dặt.

“Hôm nay tôi cứ muốn nhúng tay vào đấy!”

Lý Văn Dương tỏ ra rất ngang ngược.

Sau đó hai người đối đầu, dù sao thì không ai muốn mất thể diện cả.

Kết quả của chuyện này chính là, Lý Văn Dương kích động ra tay, hai người đánh nhau một trận.

Nhóm Lý Siêu thấy vậy cũng lao vào.

Cảm thấy tên phó giám đốc này cũng không có thế lực băng nhà Lý Văn Dương.

Một nhóm người đánh Triệu Thái không hề nhẹ.

Giang Tuyết Tinh ở một bên muốn ngăn lại nhưng không ngăn được.

“Mẹ kiếp, dám động tay đánh tao, mày đợi đó cho taol”

Triệu Thái ôm mặt nhếch nhác bỏ chạy.

Chẳng bao lâu sau thì thấy một nhóm rất nhiều người từ phòng bao của Triệu Thái ra ngoài.

Đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest.

“Phó giám đốc Triệu, ai ra tay đánh người?”

Người đàn ông trung niên đó lạnh lùng nói.

Triệu Thái chỉ vào Lý Siêu và Lý Văn Dương, còn thì thầm gì đó vào tai người đàn ông kia.

“Hừ, tôi không quan tâm cậu ta là con trai của ai, tóm lại hôm nay tôi vừa đến công ty nhận chức giám đốc điều hành, bây giờ có người đến gây sự. Mẹ nó, nếu không làm gì thì đám ranh này sẽ tưởng là tôi dễ ăn hiếp, đánh cho tôi!”

Trần Khiêm ở bên cạnh không biết nên giúp bên nào.

Lý Văn Dương trông thì quần áo là lượt nhưng cũng là một người giỏi đánh nhau.

Nhưng số người mà người đàn ông trung niên dẫn đến rõ ràng không chỉ là một người.

Lý Văn Dương bị một người thanh niên cầm chai rượu đập thẳng vào đầu, máu tươi ngay lập tức chảy xuống mặt.

“Đừng đánh nữa! Tất cả đừng đánh nữa!”

Trần Khiêm thấy xảy ra chuyện không hay, vội vã cùng mấy chàng trai khác bắt đầu kéo hai bên ra.

Dù sao thì bên đánh người cũng là người của mình, còn Lý Văn Dương bị đánh, mặc dù là kẻ thù của mình nhưng hôm nay là ngày bạn bè tụ tập, không nên làm lớn chuyện lên.

Tốt xấu gì thì cũng không thể là hôm nay được. Với sự hợp tác của nhân viên khách sạn, người bên Triệu Thái mới dừng tay, sau đó được một

nhóm người vây quanh, thanh toán rồi rời đi.

“Làm sao đây? Phải làm gì bây giờ? Anh Dương, cậu chảy máu rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.