Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 547: Thưa anh, khoan đã!




Hứa Hinh lườm Trần Khiêm.

Khương Nhiên Nhiên rối rắm đến độ không thốt lên lời.

Chuyện gì thế này, sao người mình ghét lại... Lế nào những người đó do Trần Khiêm gọi tới thật?

"Quên đi quên đi, một chiếc điện thoại thì có gì hay mà xem. Lúc nãy các cậu chỉ uống rượu, chưa ăn cơm, hay là tôi mời các cậu ăn một bữa ăn kiểu Pháp nhé!"

Trần Khiêm mỉm cười, ra sức đánh trống lảng.

"Được chứ được chứ, tôi đang đói đây. Trước giờ tôi chưa từng ăn bữa ăn kiểu Pháp sáu nghìn chín trăm chín mươi chín tệ bao giờ. Ha ha, Trần Khiêm, cậu muốn mời à?"

Hứa Hinh cười khanh khách.

"Tất nhiên!"

"Hứa Hinh! Cậu quên mình muốn hỏi điều gì rồi à? Còn nữa còn nữa, chẳng phải lúc nấy người cậu lo lắng nhất là Trần Khiêm sao? Cậu không muốn biết tại sao cậu ta lại bình an vô sự sao?"

Khương Nhiên Nhiên vẫn phụng phịu như trước.

"À đúng rồi, cậu thấy đó, tớ vui quá nên quên

béng luôn. Trần Khiêm, cậu nói xem nào, sao cậu lại không sao? Còn nữa, những người đó là người cậu gọi tới à.

"Đúng ha? Sao tôi lại không sao nhỉ?” Trần Khiêm tỏ ra mờ mịt. "Chúng tôi đang hỏi cậu cơ mài!"

Khương Nhiên Nhiên khế nhíu mày nhìn Trần Khiêm.

Trần Khiêm vỗ ót: "À, là thế này, ban đầu tôi định đánh nhau với Lưu Lập, kết quả là lúc ấy khách ở phòng bao bên cạnh xông vào, chắc là kẻ thù của Lưu Lập. Sau đó người hai phe đánh nhau! Tôi nhân thừa cơ lẻn đi!"

Trần Khiêm cười ha hả. Khương Nhiên Nhiên giận hết chỗ nói. Rõ ràng là Trần Khiêm không nói thật.

Mẹ nó! Cậu thừa cơ lẻn đi, chạy sang nhà hàng bên cạnh dùng bữa ăn kiểu Phám? Lừa quỷ đấy à!

Ôi trời, không hỏi nữa, đúng là vừa sốt ruột vừa tức giận!

"Hai cậu cũng ở lại ăn cơm đi, xem như tôi mời các cậu!"

Trân Khiêm hỏi Khương Nhiên Nhiên. Nói thật là nhìn một bàn đồ ăn kiểu Pháp, Khương Nhiên Nhiên rất muốn ở lại. Con gái mà, ai

chả ham ăn!

Nhưng quan hệ giữa cô ta và Trần Khiêm tế nhị như vậy, sao cô ta có thể ở lại chứ!

Cô ta không cần thể diện chắc? "Hừ, không cần, chúng tôi muốn ăn thì tự gọi!"

Khương Nhiên Nhiên khoanh tay đáp, ánh mắt nhìn sang Lâm Đông.

Cô ta thật sự muốn ăn.

Lâm Đông sờ ví tiền, một bữa ăn hơn sáu nghìn tệ, cậu ta có tổng cộng hơn mười nghìn.

Lúc nấy thanh toán ở quán Karaoke đã mất hơn tám nghìn, xót đứt ruột, bây giờ làm gì có bảy nghìn mà ăn thịnh soạn.

Nhà cậu ta có quyền thế không có nghĩa là có tiền.

"Nhiên Nhiên à, hay là để lần sau nhé, lần sau tớ mời cậu! Hôm nay tớ uống quá nhiều rồi!"

"Cậu..."

Khương Nhiên Nhiên cũng nhận ra Lâm Đông hết tiền thật rồi.

Cô ta nén giận.

Mà Lâm Đông cũng cảm thấy uất ức.

Cậu ta đứng dậy định rời đi.

Kết quả là vừa xoay người, cậu ta va vào một bình hoa trang trí trên bàn bên cạnh làm nó rơi xuống đất.

Toang! Bình hoa vỡ tan tành.

Mẹ kiếp!

Lâm Đông giật mình.

Lúc này, nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng rơi vỡ đã chạy tới.

“Thưa anh, bình hoa này..."

Nhân viên phục vụ nói nhỏ nhẹ.

"Không phải chỉ là một bình hoa thôi sao, khoe mẽ cái gì. Đệch, tôi đền cho cô, một nghìn tệ đã đủ chưa?"

Lâm Đông móc tờ một nghìn tệ từ trong ví ra, hung hăng đập xuống bàn.

Muốn ngầu bao nhiêu thì ngầu bấy nhiêu.

Sau đó cậu ta nhìn Khương Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, bọn mình đi thôi!"

Khương Nhiên Nhiên mê mẩn trước hành động đậm chất ngầu kia, lập tức gật đầu.

"Thưa anh, khoan đã!"

"Sao thế?"

"Bình hoa này là bình hoa nghệ thuật, bị anh làm vỡ rồi, một nghìn tệ không đủ! Anh cần bồi thường mười nghìn tệ!"

Nhân viên phục vụ khế mỉm cười.

"Gì cơ? Mười nghìn?"

Lâm Đông ngây ra như phỗng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.