Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 537: Đã thất lễ rồi




“Nhiên Nhiên có thể làm bạn với cháu, đó là may mắn của nhà họ Khương! Nhìn Tiểu Đông cháu, không chỉ anh tuấn lịch sự, năng lực với tố chất cũng rất mạnh, không biết sau này con gái nhà ai có thể ở bên cạnh Tiểu Đông đây! Nhiên Nhiên nhà chú chắc chẳn là không được rồi, cháu nhìn Nhiên Nhiên xem, cứ y như trẻ con vậy, còn thua xa cháu!”

Khương Vệ Đông cười.

“Chú Khương chú cứ đùa, Nhiên Nhiên xinh đẹp như vậy, cô ấy làm bạn gái của ai thì là may mắn của người đó mới đúng. Hơn nữa Nhiên Nhiên có nói với bọn cháu, lúc chú là quân nhân, chẳng phải đã hứa hôn cho Nhiên Nhiên với con trai của đồng đội rồi sao, ha ha!”

Lâm Đông cười khổ.

“Chuyện đó không tính nữa lâu rồi!” Lúc này Đường Lan cười mang thức ăn ra, nói với Lâm Đông: “Trần Khiêm chính là chàng trai mà ban đầu ba Nhiên Nhiên uống say rồi hứa hôn đấy, nhưng mọi người nhìn xem, bây giờ Trần Khiêm người ta khí chất ngời ngời, Nhiên Nhiên không xứng nữa, cháu nói xem có đúng không Trần Khiêm?”

Đường Lan hỏi Trần Khiêm đang ngồi ở sát mép bàn.

“Phải, phải ạ!”

Sao Trần Khiêm có thể không nghe ra ý của Đường Lan được chứ, cũng sợ mọi người lại hướng đề tài về phía mình nên vội vã gật đầu.

Ngược lại, cảnh này khiến Lâm Đông hơi sợ hãi.

Nói thật, cậu ta thích Khương Nhiên Nhiên cũng chẳng phải ngày một ngày hai, chẳng qua là chưa tỏ tình, nên mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn mập mờ.

Nhưng cô Đường Lan nói chàng trai ban đầu hứa hôn cũng đang ở đây.

Drama đã đến rồi.

Bởi vì mọi người cũng đang nhìn Lâm Đông và Trần Khiêm.

Muốn đặt hai người lên bàn cân so sánh.

Lúc này, Lâm Đông cười rồi đứng lên: “Ôi chao! Nếu không phải cô Đường Lan giới thiệu, bọn tôi thật sự không biết cậu suýt chút nữa là trở thành chồng của nữ thần Nhiên Nhiên đấy. Nào nào nào, chính thức làm quen một chút đi, tôi là Lâm Đông, hiện tại đang làm ở cục XX, ha ha...

Lâm Đông giả vờ ngạc nhiên đứng lên bắt tay với Trần Khiêm.

Anh ta vừa nói vừa lắc cổ tay, chiếc đồng hồ vàng trên tay anh ta sáng lóa, vẻ mặt khiêm tốn nói:

“Đó là gia đình sắp xếp cho thôi, tôi cũng chỉ là được thơm lây! Dù sao thì bản thân tôi cũng chẳng có năng lực gì cả!”

“Ha ha, Tiểu Đông, cháu đừng có khiêm tốn nữa, cháu không có năng lực thì ai có, như Trần Khiêm chẳng hạn, cho dù cháu đưa chức vụ của cháu cho cậu ấy thì cậu ấy cũng không làm được. Đừng nói đến mấy chuyện nhỏ nhặt thừa thãi đó nữa, nào nào nào, chúng ta uống nào!”

Khương Vệ Đông cười cười vỗ vai Lâm Đông.

Sau đó có nói đến một số chuyện nội bộ, tóm lại cả nhóm cười nói nghe hai người tán gẫu.

Khương Nhiên Nhiên mặt rất hài lòng, chống má nhìn Lâm Đông.

Cảm thấy rất tự hào.

Tiêu chuẩn của Khương Nhiên Nhiên cũng không thấp, người bình thường cô ta cũng không vừa mắt.

Trần Khiêm ngồi ở vị trí ghế phó, thỉnh thoảng cũng đứng lên rót đồ uống cho mọi người.

“Cảm ơn nhé Trần Khiêm!”

Lúc này, một cô gái xinh đẹp ngồi ở bên cạnh cười với Trần Khiêm.

“Đừng khách sáo!” Trần Khiêm trả lời lại một cau.

“Cậu đừng cứ rót đồ uống nữa, ai uống thì người đó tự rót là được rồi, hi hi, có phải là cậu rất ít khi ra ngoài ăn cơm với người khác không?”

Cô gái tò mò nhìn Trần Khiêm rồi hỏi. Cô gái này cũng rất có khí chất, nói tóm lại ngoại hình và khí chất cũng chẳng thua kém

Khương Nhiên Nhiên.

Vì không uống rượu nên mấy cô gái cũng ngồi lâu hơn một chút.

Qua cuộc nói chuyện ban nấy, Trần Khiêm cũng biết tên của cô gái này.

Cô ấy tên Hứa Hinh.

“Ừ ừ, không nhiều lắm!”

Quả thật Trần Khiêm rất ít khi tham gia tụ họp.

Chủ yếu là trường hợp này khác với trước đây, dù sao thì ngồi đây còn có Khương Vệ Đông là người lớn.

Lúc này, Đường Lan lại mang ra một đĩa thức ăn nữa, đang chuẩn bị đặt xuống bên cạnh Lâm Đông.

Nhưng Lâm Đông không để ý, vung tay đụng phải Đường Lan, làm đổ đĩa thức ăn!

“Ui dat”

Đường Lan hô lên một tiếng.

Lâm Đông ngay lập tức đứng lên, vội nói xin lỗi.

“Không sao không sao, cháu đấy, cô sợ bỏng cháu, để cô dọn là được rồi, hai chú cháu cứ uống tiếp đi, lát nữa cô xào đĩa khác cho cháu!”

Đường Lan cười nói.

Vội vã dọn sạch sàn nhà.

Lúc này Trần Khiêm thấy ly rượu của họ đầy rồi, đứng lên rót rượu cho bọn họ.

Cuối cùng không biết Lâm Đông có cố ý hay không, lúc Trần Khiêm đang rót cho cậu ta, tay cậu

ta run lên, sau đó không cầm được ly rượu, rơi xuống bàn vỡ mất.

“Ôi đệch!” Lâm Đông giật mình.

Lúc này, Đường Lan đúng lúc từ nhà bếp ra thấy cảnh này.

“Cháu có biết rót rượu không đấy? Sao lại rót thế này? Rơi ly luôn rồi?”

Đường Lan tức giận chỉ vào Trần Khiêm rồi mắng.

Khương Vệ Đông cũng lạnh lùng liếc Trần Khiêm, đây là ghét vì Trần Khiêm đã thất lễ rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.