Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 536: Rất có bản lĩnh




Cô gái tò mò nhìn chằm chằm Trần Khiêm.

Nói thật, thấy quần áo cả người Trần Khiêm bình thường, ăn mặc như người dưới quê, trong lòng có hơi khinh thường.

Lúc này nghe những lời như vậy.

Đừng nói sắc mặt của Khương Vệ Đông và Đường Lan ngượng nghịu cỡ nào.

Đặc biệt là Đường Lan.

Vữa nãy nói Khương Vệ Đông có việc gấp, lát nữa có cuộc họp nên không giữ Trần Khiêm lại ăn một bữa được.

Cuối cùng thì sao, con gái tự dưng lại xuất hiện nói câu đó.

Chẳng phải là khiến hai người bọn họ khó xử à.

Con gái ơi là con gái, con xuất hiện muộn một lát thì hay rồi, lúc đó chẳng phải cậu ta đã đi rồi saol

“À à, Nhiên Nhiên, con quên rồi à, đây là con trai của chú Cận Đông, chẳng phải hồi nhỏ hai đứa gặp nhau rồi sao?”

Lúc này Đường Lan xấu hổ nói.

“Con nhớ ra rồi, hình như cậu ta tên là Trần Khiêm đúng chứ...”

Cô gái nói.

“Tôi là Trần Khiêm, cậu còn nhớ tôi à Nhiên Nhiên! Mấy năm rồi không gặp, cậu càng ngày càng xinh đấy!”

Trần Khiêm biết cô gái này tên là Khương Nhiên Nhiên.

Bởi vì lúc nhỏ đến nhà cô ta, Khương Nhiên Nhiên sẽ chỉ Trần Khiêm với vẻ mặt đầy ghét bỏ: Mẹ mau đuổi cậu ta ra khỏi nhà mình đi, cậu ta làm bẩn sàn nhà mình rồi!

Cũng vì lòng tự trọng nên Trần Khiêm khi đó sợ Khương Nhiên Nhiên chế nhạo mình.

Nhưng bây giờ thì tốt nhiều rồi, Trần Khiêm khách sáo nói.

“Cảm ơn cậu Trần Khiêm, cậu cũng đẹp trai hơn đấy! Sau này có vấn đề gì thì phải quan tâm tôi đấy nhé!”

Khương Nhiên Nhiên vô tư bắt tay với Trần Khiêm.

Mặc dù Khương Nhiên Nhiên chỉ nói câu này theo phép lịch sự.

Nhưng cũng được xem như là câu nói ấm áp nhất sau khi Trần Khiêm đến nhà họ Khương.

Lúc này mới cười nói: “Được, không thành vấn đề, sau này nếu có chuyện gì thì có thể tìm tôi!”

Khương Nhiên Nhiên mỉm cười thu tay lại, trong lòng thì lại nghĩ:

Hừ hừ, có việc gì thì tìm cậu, cậu tưởng cậu là ai chứ, khách sáo với cậu hai câu thì cậu vui quá quên luôn lối về à!

Đúng vậy, Khương Nhiên Nhiên sinh ra trong gia đình quan chức, chưa kể đến những mối quan hệ của ba, ngay cả mối quan hệ của bản thân cô ta thôi đã là không tệ rồi.

Hơn nữa sau khi tốt nghiệp, chắc chắn mình sẽ vào đơn vị hành chính sự nghiệp, sau này còn cần ai nữa chứit

Chứ đừng nói là cần đến Trần Khiêm cậu giúp?

“Trần Khiêm này, không thì trưa nay cháu ở lại đây ăn cơm đi, vừa hay bạn của Nhiên Nhiên cũng đến, cháu ở lại ăn cùng luôn, cháu xem vừa nấy dì bận quá nên quên mất, giờ dì đi chuẩn bị cơm!”

Lúc này, Đường Lan ngượng ngùng nói.

Ban nãy muốn đuổi Trần Khiêm đi, nhưng con gái đã lật tẩy rồi, cho nên mặt cũng khó coi.

Nếu không giữ Trần Khiêm lại thì giống như tự vả rồi.

“Ừ ừ, ở lại đi, làm quen nhiều người hơn cũng tốt!”

Khương Vệ Đông cũng nhàn nhạt nói. Chỉ có Khương Nhiên Nhiên là hơi khó chịu.

Ban đầu là mời bạn học, cuối cùng lại thêm cả thứ quê mùa này vào, thật xấu hổ mà.

Nhưng ba mẹ đã mời rồi, mình cũng không nói được gì.

Chỉ là sau đó, thái độ với Trần Khiêm vô cùng lạnh nhạt.

Chẳng bao lâu sau thì bạn học của Khương Nhiên Nhiên tới.

Có khoảng bảy tám người kể cả nam lẫn nữ.

Sau khi nói chuyện một lát thì Đường Lan cũng chuẩn bị xong cơm.

Khương Vệ Đông vội gọi bạn của con gái vào ngồi.

“Lâm Đông này, đến đây, ngồi bên cạnh chú này, hôm nay cháu nhất định phải uống với chú hai ly đấy!"

Khương Vệ Đông thân thiết kéo tay Lâm Đông, bảo cậu ta ngồi bên cạnh mình.

Lâm Đông là một anh chàng rất đẹp trai, theo cuộc nói chuyện vừa nấy thì Trần Khiêm cũng biết, hình như ba anh ta là lãnh đạo cấp cao.

Rất có bản lĩnh.

Hơn nữa nhìn tên Lâm Đông này, hình như anh ta có hứng thú với Khương Nhiên Nhiên.

Điều Khương Vệ Đông mong muốn chính là Lâm Đông với con gái Khương Nhiên Nhiên có thể phát triển mối quan hệ một chút, cho nên thái độ vô cùng nồng nhiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.