Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 529: Rảnh quá hả




Buổi chiều, đợi ông cụ Ngô ngủ rồi, Trần Khiêm liền xuất phát.

Địa điểm là khách sạn cao cấp Xuân Hoa của huyện Bình An.

Dù sao thì thu hút đầu tư xưa nay vẫn là trọng điểm được coi trọng của một vùng, bởi vậy tiệc tiếp đãi lần này có vẻ được chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Không ít các doanh nghiệp lớn của huyện Bình An cũng đến tham gia.

Bởi vì phải chăm sóc ông cụ Ngô nên Trần Khiêm sẽ không đi cùng Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng, anh bảo bọn họ cứ đi trước.

Lúc này Trần Khiêm đứng ở cửa xem xét một chút, liền chuẩn bị tiến vào.

Thì ở một bên khác, một chiếc xe hơi vừa dừng chính xác vào khu vực để xe, bước từ trên xe xuống là một nam một nữ, tay cô gái khoác lên tay chàng trai.

Cô gái ăn mặc đoan trang chỉnh tề, mà người nam cũng mặc âu phục giày da.

"Trời ạ, đã bảo anh đến sớm rồi mà, anh xem đã mấy giờ rồi, ghét ghê!"

Cô gái phàn nàn.

"Hừ, trách anh hả, đều do_em trang điểm lâu quá mức! Ba anh đã gọi điện thoại giục vài lần rồi, dù sao hôm nay cậu Trần muốn tới! Nếu muộn thì quá mất mặt!"

Chàng trai phản bác.

Mà hai người này không phải ai khác, chính là Lưu Mãn và chồng cô ta Gia Cường đây mà.

"Đừng nói nữa, mau vào đi thôi!"

Gia Cường nói.

Bỗng nhiên ánh mắt của anh ta bắt gặp dáng một chàng trai cũng bước vào khách sạn, anh ta kinh nạc chỉ vào cậu ta nói:

“Tiểu Mẫn em nhìn đi, chàng trai đó không phải là cậu học sinh tên là Trần Khiêm của em sao?"

"Gì cơ gì cơ? Anh nhìn nhầm hả, trời ạ, đúng là cậu ta rồi!"

Lưu Mẫn sửng sốt, nhanh chóng quay lại nhìn rõ, sau liền vô cùng bất ngờ.

"Trần Khiêm! Cậu đứng lại!"

Trần Khiêm đang chuẩn bị tiến vào, kết quả nghe được có người gọi tên mình, quay đầu lại nhìn, thật là quá trùng hợp đó lại là Lưu Mẫn.

"Cô giáo Lưu, sao lại là hai người?"

Trần Khiêm cười chào hỏi.

Thật sự thì Trần Khiêm rất muốn đạp cho Lưu Mẫn hai cú.

"Cậu còn hỏi chúng tôi nữa, chúng tôi mới phải là người ngạc nhiên đây, cậu có biết đây là nơi nào. hay không? Hôm nay chỗ này có hoạt động lớn diễn ra, cậu tới nơi này làm cái gì?"

Lưu Mẫn đứng khoanh tay hỏi.

Không đợi Trần Khiêm trả lời, Lưu Mãn như bừng tỉnh mà nói:

"Tôi biết rồi, cậu tới làm việc hả? Ha ha, cậu được đấy Trần Khiêm, không nhìn ra cậu lại có mắt nhìn như vậy, biết tối nay khách sạn Xuân Hoa có nhiều việc, nghe thấy lời đồn nên tới xin việc hả? Được lắm được lắm!"

Lưu Mãn cười gật đầu.

"Được đó, làm cho tốt, đợi chút nữa tôi sẽ cho cậu thêm ít tiền típ nha!"

Lưu Mẫn vỗ võ vai Trần Khiêm, sau đó lại tay trong tay cùng Lý Cương đi vào trong khách sạn.

Ha ha...

Trần Khiêm chỉ lắc đầu cười: "Đợi đi rồi sẽ đến lúc cô phải khóc thét, mụ dạ xoal"

Sau đó cũng đi theo hai người vào trong.

Trong hội trường, người qua người lại không ít, len chen nhốn nháo thật nhộn nhịp.

Trần Khiêm chắp hai tay ra sau, mắt đảo quanh tìm vị trí của mấy người Lý Chấn Quốc.

Bỗng nhiên, mặt anh bị một vật nhỏ do ai đó ném đập trúng vào mặt.

Đệch chứ! Ai vậy? Rảnh quá hả?

Trần Khiêm nghiêng đầu, hóa ra là Lưu Mãn đang ngồi cạnh bàn tiệc mà ôm miệng cười khanh khách.

Ngồi chung bàn với cô ta còn có mấy người phụ nữ còn khá trẻ trung, nhìn thì có vẻ đều quen biết nhau, hơn nữa cũng rất thân thiết.

Đều ngồi đó cười Trần Khiêm.

"Còn đứng ngốc ở đó nữa, mau đến đây cho tôi!"

Lưu Mãn nhìn Trần Khiêm ở đó hất hàm ra lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.