Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 525: Chẳng khác nào cái chợ




"Alo? Cậu tìm ai vậy?"

"Bà Ngô, cháu là Tiểu Khiêm, ông Ngô của cháu đâu ạ?"

"Ôi? Là Tiểu Khiêm sao, cháu được nghỉ về nhà sao?"

Bà Ngô vui vẻ nói.

Hai người Trần Hiểu và Trần Khiêm lúc còn nhỏ đều được ông bà cụ Ngô nuôi lớn.

Cho nên tình cảm của hai chị em với đôi vợ chồng này đặc biệt sâu sắc.

Như là yêu thương ông bà nội ruột thịt của mình vậy.

Mấy năm nay chị gái đã trở về tiếp nhận sự nghiệp trong nhà, nhưng vì bản thân còn phải áp dụng chính sách nuôi trong sự nghèo khó, cũng không có cách nào để ông bà Ngô được hưởng phúc gì cả, chỉ có thể lén lút viện trợ hai người một chút xíu.

Cho nên đại thể thì hoàn cảnh nhà ông cụ Ngô vẫn duy trì như trước đây.

Thế nên, vừa nghe nói anh được nghỉ, chị gái đã nghĩ ngay đến việc bố trí ổn định cho nhà của ông Ngô.

Tất nhiên Trần Khiêm sẽ không quên chuyện này.

"Khụ, ông Ngô của cháu hôm nay phải nằm viện, bà cũng mới về đến nhà lấy chút đồ thôi, vậy

mới bắt máy của cháu được đây này!"

"Gì cơ? Ông vào viện? Ở đâu ạ?"

Nghe giọng điệu của bà Ngô có chút muộn phiền, trong lòng Trần Khiêm liền gấp gáp, anh vội vàng hỏi.

Bà Ngô nói cho Trần Khiêm địa chỉ bệnh viện. Đó là một bệnh viện nhỏ trong khu vực huyện. Đọc‎ truyện‎ tại‎ --‎ 𝑻RÙM𝑻‎ RU𝘠Ệ𝑁.𝑉𝑁‎ --

Đợi Trần Khiêm đến nơi, bà Ngô cũng đúng lúc đi nhờ chiếc xe van năm chỗ của một người trên thị trấn tới.

Trần Khiêm đỡ bà Ngô đi đến phía ngoài phòng cấp cứu ở khu vực cấp cứu của bệnh viện.

Nghe bà Ngô nói thì do bệnh tim của ông Ngô tái phát, buổi trưa mọi người đang ngồi ăn cơm, bỗng nhiên ông ngã ra bất tỉnh nhân sự.

Lúc đó dọa cho mọi người một trận, vội vàng gọi xe cứu thương, hiện giờ ông Ngô vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu chưa ra.

"Dựa vào đâu mà bảo bọn em bỏ tiền ra chứ, anh cả, anh định bắt nạt người khác đấy à? Ông già là cha của bọn tôi, thế ông không phải cha anh à?”

Một người phụ nữ xăm mày như con sâu róm đang đứng ngoài cửa phòng cấp cứu cãi nhau với một đôi vợ chồng khác.

Bên cạnh còn vài đôi nam nữ cùng mấy người trẻ tuổi đang đứng nữa.

Trần Khiêm nhìn ra, đây là hai người con trai và hai người con gái của bà Ngô, còn có các cháu nội cháu ngoại của ông bà.

Hiển nhiên nghe tin ông cụ gặp chuyện không may nên đều đến cả đây.

"Anh nói em dâu này, em nói như vậy là không được rồi, cha vẫn sống cùng nhà em, anh bình thường đều ở bên ngoài làm ăn buôn bán, hơn nữa tiền này là anh bảo cô chú ứng ra trước, cũng đâu có nói để cô chú trả hết đâu, cô chú hoảng lên làm gì vội! Đến cuối cùng nhà chúng ta bốn anh em sẽ chia đều số tiền này mà trả!"

Bác cả quanh năm ở bên ngoài làm ăn đứng một bên khoanh tay hút thuốc nói.

"Dựa vào đâu cơ chứ, anh cả anh hai, số tiền này hai người phải bỏ ra phần hơn, hai chị em em ra phần nhỏ mới đúng, còn nữa, con gái em năm nay sẽ tốt nghiệp đại học, sắp phải thực tập rồi, sắp xếp công việc cho nó thì không cần tiền à?"

Cô ba không đồng ý nói.

Cuối cùng Trần Khiêm đã nghe ra rồi, hóa ra là vì chuyện ai đứng ra trả tiền thuốc men mà cãi nhau.

Bà Ngô nhìn thấy tình cảnh như vậy xém chút bị chọc tức đến ngất xỉu.

"Mấy đứa đừng có làm ồn nữa, số tiền này, không cần đứa nào bỏ tiền ra hết, tôi sẽ tự bỏ ra, không có tiền, dù có bán thận tôi cũng không ngửa tay xin một đồng một cắc của các anh các chị!"

Bà Ngô tức giận giậm chân.

"Ôi, mẹ à, mẹ đừng nóng giận mà, không phải là con vừa sắp xếp chỗ làm ổn định cho cháu trai của mẹ nên mới không còn bao nhiêu tiền trong tay hay saol"

Chú hai cũng nói.

"Thuốc men viện phí bao nhiêu tiền ạ?"

Lúc này, Trần Khiêm đột nhiên lên tiếng.

"Ồ? Tiểu Khiêm đã trở về rồi đấy àI"

Mọi người lúc này mới nhìn thấy Trần Khiêm ở đây

"Hừ, nói như kiểu tốn bao nhiêu tiền thuốc men viện phí cậu cũng gánh nổi ấy, còn cố tình mà hỏi ra miệng nữa!"

Một cô gái trẻ tên là Ngô Sảnh, cùng tuổi với Trần Khiêm, khinh bỉ nói một câu với Trần Khiêm.

Bởi vì ngày thường ông Ngô rất thương yêu Trần Khiêm, khiến Ngô Sảnh từ nhỏ đã không vui, ông làm cái gì không biết nữa? Cháu gái ruột thì không quan tâm, lại cứ đi chăm một thằng nhóc nghèo?

"Được cái mồm to mà thôi, mọi người đều biết khả năng của cậu ta mài"

Một chàng trai trẻ khác lạnh lùng nói một câu, cậu ta cũng chính là Ngô Siêu vừa được sắp xếp vào một doanh nghiệp nhắc đến lúc nãy.

Giống như Ngô Sảnh, cậu ta cũng không vừa mắt cái tên Trần Khiêm đó.

Chủ yếu là Trần Khiêm từ nhỏ đã học giỏi, bình thường ông bà nội rất hay đem hai người ra so sánh, so mãi so mãi, ai mà không có lòng ghen ty chứt

Trần Khiêm cũng biết mình và hai người Ngô Sảnh, Ngô Siêu không hợp nhau.

Cũng không nói thêm lời nào.

Lúc này có một cô y tá đi tới.

“Phí phẫu thuật lúc nào mọi người mới nộp đây? Tổng cộng một tram ba mươi nghìn, chắc là gom đủ hết rồi chứ?"

Cô ý tá hờ hững nói rằng.

Bác cả nói: "Nghe anh đi chú hai, tiền này chú cứ ứng trước đã, về rồi mọi người trả lại cho chú!"

"Dựa vào cái gì tôi phải làm thế?"

Không bao lâu, mấy người lại cãi nhau loạn cào cào.

Vợ chú hai cùng cô ba đem cả mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ra cãi nhau, gì mà bà Ngô lén đưa tiền cho. chú hai vân vân...

Sau đó nâng cấp lên thành đánh nhau.

Chẳng khác nào cái chợ.

Trên mặt cô y tá không che giấu sự khinh thường.

"Tôi đi đóng tiền với cô!"

Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, quay sang nhẹ nhàng nói một câu với y tá.

"Cậu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.