Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 519: "Sao thế?"




Trên đầu mấy tên lưu manh đã nở hoa.

Máu tươi be bét.

Đương nhiên người vừa xông tới là Trần Khiêm.

Sau khi trông thấy cô gái bị trêu ghẹo là Tân Nhã, anh xuống xe, tìm hai cành cây vừa to vừa nặng ở ven đường, cũng bất chấp có gây ra án mạng không.

Sau đó anh lập tức xông tới, đập mạnh.

Có tất cả năm tên lưu manh.

Thì bốn tên bị Trần Khiêm đánh bất tỉnh trong nháy mắt.

"Đệch, mày là ai?"

'Tên lưu manh cầm đầu luống cuống, sau đó sợ hãi hỏi.

"Tao đánh chết mày!"

'Trần Khiêm lập tức xông lên đánh gã.

Có vẻ như tên lưu manh kia cũng thuộc dạng thường xuyên đánh nhau, gã nhặt hòn gạch dưới đất lên rồi đánh nhau với Trần Khiêm,

Nhưng cuối cùng gã không đánh lại Trần Khiêm, bèn chật vật chạy thục mạng.

"Trần Khiêm, cậu cậu cậu... Cậu không sao chứ!" Tân Nhã sợ hãi.

"Tôi không saol"

Trần Khiêm lau vết máu nơi khóe miệng.

"ÁI Hình như đầu cậu chảy máu rồi!"

Tân Nhã thốt lên đầy căng thẳng.

Chắc là lúc nãy không chú ý nên trán Trần Khiêm bị quệt rách da.

Là thăng ranh kia đánh lén.

"Vết thương nhỏ thôi. Sao bọn họ lại tới đây quấy rầy cậu?"

Trần Khiêm xoa vết thương trên mặt, hôm nay là lần đầu tiên mình đánh nhau kiểu này.

May mà mình khỏe, chủ yếu là do Trần Khiêm không màng gì đâm đầu vào.

"Tôi cũng không biết. Hôm nay, tôi vừa về thì bọn họ gọi điện quấy rối, sau đó đến cổng trường chặn tôi, bắt tôi phải đi ăn cơm cùng tên Thẩm Cường kia. Tôi không quen anh ta, cũng không biết ai cho anh ta phương thức liên lạc của tôi!"

Tân Nhã thấy Trần Khiêm đánh nhau vì mình, trong lòng vô cùng cảm động.

Vành mắt lập tức đỏ hoe. "Chắc là tên khốn Lý Việt!"

Trần Khiêm thầm nói trong lòng.

Tất nhiên Trần Khiêm đã biết ngọn nguồn chuyện hôm nay. Chẳng phải buổi trưa Lý Việt bị Thẩm Cường bắt đi dạy dỗ một trận sao. Trần Khiêm không biết dạy dỗ thế nào, nhưng khẳng định chuyện Thẩm Cường tăm tia Tần Nhã có liên quan tới Lý Việt!

Mặc dù Trần Khiêm luôn trốn tránh Tân Nhã, nhưng trong lòng đã xem cô ấy là bạn.

Đặc biệt là khi biết dạo trước Tần Nhã đối xử tốt với mình nhưng mình lại phụ lòng tốt của cô ấy, Trần Khiêm rất áy náy.

Vì vậy vừa trông thấy cô ấy gặp chuyện rắc rối, Trần Khiêm lập tức dũng cảm quên mình.

Trần Khiêm thấy Tân Nhã không sao, vốn định về ký túc xá tự băng bó.

'Thế nhưng Tân Nhã nhất quyết không chịu, khăng khăng bắt Trần Khiêm phải đến phòng y tế với mình.

Hơn nữa suốt đường đi, cô ấy nắm chặt tay Trần Khiêm.

Không biết trong đầu Tân Nhã nghĩ gì mà một giây trước cô ấy còn hết sức căng thẳng, nhưng không đợi Trần Khiêm nói gì, cô ấy bất chợt buông tay Trần Khiêm ra để anh tự đi.

"Sao thế?" Trần Khiêm sửng sốt.

"Không sao, tôi chỉ đang nghĩ tại sao tôi lại căng thẳng khi ở cạnh cậu, lại đối tốt với cậu như vậy. Dù sao thì trước. đây cậu đối xử với tôi thế kia, không coi tôi là bạn bè."

'Tân Nhã bỗng ấm ức lên tiếng.

"Cậu biết không, rất nhiều lần tôi tự mình làm đồ ăn ở nhà mang cho cậu, muốn cậu tới căn tin rồi hai chúng ta cùng ăn! Còn muốn học cùng cậu, thế nhưng cậu luôn trốn tránh tôi. Mẹ tôi đổ bệnh, cậu chẳng quan tâm hỏi han câu nào. Lúc ấy tôi mới biết mình quá đề cao bản thân, sau này cậu sẽ... cậu sẽ coi tôi là bạn, thậm chí còn muốn... Ha ha, nhưng là tôi nghĩ nhiều rồi!"

Tân Nhã nói.

"Hôm nay cậu không nên cứu tôi. Tôi đã đau lòng vì cậu lắm rồi, nhưng bây giờ cậu lại khiến tôi cảm kích, thậm chí tôi rất cảm động. Rốt cuộc cậu muốn thế nào!"

Tân Nhã nóng nảy giậm chân bình bịch.

"Tôi không muốn làm cậu tổn thương, thật ra tôi coi cậu là bạn mài"

Tân Nhã là cô gái hiếm thấy, không ham giàu, hơn nữa vừa lương thiện vừa xinh đẹp, đối xử tốt với mình, đương nhiên Trần Khiêm coi cô ấy là bạn.

"Được, vậy tôi hỏi cậu một chuyện..."

'Tân Nhã cảm động nói một câu, sau đó chăm chú nhìn Trần Khiêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.