Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 515: Chán sống hả?




"Theo tôi thì Dương Huy, cậu mau quỳ trước mấy chiếc xe này đi, biết đâu mấy cậu chủ sẽ tha cho cậu cũng không chừng. Cậu đắc tội bọn họ không đơn giản như vụ va chạm của Lý Việt lúc nãy đâu."

Sau khi nghe Lý Mỹ giải thích, mẹ cô ta bỗng trợn mắt, hoảng sợ nói.

"Hơn nữa, Dương Huy à, cậu đâm vào xe người ta, lát nữa phải thẳng thắn thừa nhận, đừng nói chúng tôi ngồi trên xe của cậu, chúng tôi không gánh vác cùng cậu đâu!"

Mẹ Lý Mỹ nói

Mà lúc này.

"Mọi người mau nhìn kìa, đám cậu Hoàng cậu Bạch tới rồi"

Không biết ai hô lên, đám đông lập tức mở ra một lối đi. Cậu Hoàng dẫn theo một đám người có vẻ giàu có đi tới.

"Đệch, kẻ nào gây ra?"

Hoàng Vĩnh Hào ném kính, lạnh lùng hỏi.

Đám Bạch Tiểu Phi cũng dẫn theo một nhóm người vây quanh.

"Xin lỗi, là tôi đâm vào." Dương Huy sợ hãi, cúi người trả lời. "Vậy cậu nói xem phải giải quyết chuyện này thế nào đây?

Người đâu, gọi điện bảo tiệm 4S lập tức cho người đến giám định thiệt hại cho tôi!"

"Còn nữa, nhóm người đi cùng cậu không ai được rời khỏi đây!"

Hoàng Vĩnh Hào ra lệnh.

Vệ sĩ mặc áo đen nhận lệnh đi gọi điện thoại, đồng thời một nhóm người bao vây đám Lý Mỹ lại.

"Ôi trời, thôi xong, lần này Dương Huy không chỉ đâm vào. xe người ta còn còn đắc tội cậu Hoàng này, ngay cả chúng ta cũng không tha!"

"Đúng vậy, cậu ta đúng là có mắt như mù, thà rằng đâm thẳng vào đâu đó còn hơn phải bồi thường nhiều tiền như vậy đúng không? Bây giờ thì hay rồi, chẳng những đâm vào xe của đám cậu ấm nhà giàu mà còn liên lụy tới chúng ta!"

"Phải đó, quan trọng là làm mất thời gian vui chơi ngắm cảnh của các cậu ấm nhà giàu này!"

Hai người bạn cùng phòng của Lý Mỹ căng thẳng hùa theo.

Mà Lý Mỹ và Vương Lượng nghe ra ý của cậu Hoàng, hình như mình cũng không thể rời đi, ngồi xe của Dương Huy đều gặp chuyện.

Bọn họ căng thẳng nhìn Đinh Hạo cầu cứu.

Đinh Hạo hiểu ý, lập tức đi tới trước mặt cậu Hoàng, cung kính nói:

"Thưa các cậu chủ, tôi là Đinh Hạo ở núi Vân Mộng, trước đó tôi từng gặp cậu Bạch một lần, ha ha!"

Hoàng Vĩnh Hào nhìn Bạch Tiểu Phi. Bạch Tiểu Phi đang nói chuyện với Hoàng Vĩnh Hào.

Hoàng Vĩnh Hào lập tức gật đầu mỉm cười: "Được rồi, Đinh Hạo, cậu muốn nói gì?"

"Cậu Hoàng, là thế này, tôi có mấy người bạn ngồi trên chiếc xe này, cậu có thể nể mặt tôi không? Bởi vì chuyện này không liên quan tới bọn họi"

"Đệch! Nể mặt cậu cái rằm! Cút ngay cho tôi, nếu cậu ngồi trên chiếc xe này thì ông đây cũng nể tình núi Vân Mộng mà tha cho cậu. Nếu không phải chuyện của cậu thì đừng có làm ra vẻ trước mặt tôi!"

Hoàng Vĩnh Hạo chẳng nể nang ai!

Thẳng thừng mảng cho Định Hạo đỏ mặt tía tai.

Đinh Hạo không dám thở mạnh, đành phải kéo đám Trần Lâm đang hậm hực tránh sang một bên.

Thấy cậu Đinh ra mặt cũng vô ích, đám Vương Lượng bỗng cảm thấy trái tim lạnh lẽo.

Đặc biệt là mẹ của Lý Mỹ hận không thể tát Dương Huy.

"Tôi thấy đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, bỏ qua chuyện này đi!"

Lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên khiến cho biển người bỗng trở nên yên tĩnh như chết.

Tất cả mọi người đều đồn ánh mắt về phía phát ra âm thanh, là một chàng trai.

Đệch, cứ bỏ qua đi? Chán sống hả?

Đúng vậy, tên này ăn no rửng mỡ à? Cậu ta tưởng mình là ai!

Mọi người thầm kinh hãi. Không sai, chàng trai này là Trần Khiêm.

Anh vừa dứt lời, ngay cả Trần Lâm và Lý Thi Hàm vừa ý Trần Khiêm cũng bất giác nhìn anh, khẽ lắc đầu.

"Trần Khiêm, cậu nói vớ vẩn gì thế!" Mẹ của Lý Mỹ mắng ngay.

Trần Khiêm vốn định đợi chủ xe đến rồi tự bỏ tiền ra giải quyết chuyện này.

Nhưng vừa nghe xe là của đám Hoàng Vĩnh Hào. Trần Khiêm lại rối rắm.

Đợi lát nữa bọn họ tới, nếu mình không giải vây thì Dương Huy sẽ bị bọn họ dạy dỗ thê thảm luôn.

Còn nếu mình giải vây thì sẽ bại lộ thân phận.

Nhưng trong tình huống này, mình muốn lặng lẽ giúp đỡ là chuyện không thể nào.

Haiz, nếu bại lộ thì bại lộ thôi, chẳng còn cách nào khác!

Vì vậy Trần Khiêm đứng ra...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.