Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 495




“Cậu Trần, tôi đang ở cơ sở, cậu có chỉ thị gì ạ?”

Hiện tại Thiên Long Địa Hổ đang là vệ sĩ thân cận của Trần Khiêm, bọn họ không cần phải ở sát bên cạnh mình mỗi ngày hai mươi bốn tiếng, cho nên Trần Khiêm bảo hai người họ đến phụ trách cơ sở khẩn cấp.

“Đội ngũ y tế ở cơ sở có thể chữa trị được những bệnh nan y không?” Trần Khiêm hỏi.

“Đương nhiên là có thể, trong đội ngũ y tế, bao gồm những bác sĩ giỏi của cả Trung y và Tây y, nếu bọn họ mà ra tay thì mười bệnh đã có chín bệnh được chữa khỏi rồi! Cậu Trần, cậu có gì dặn dò sao?”

“Trong bệnh viện Nhân dân tỉnh, một cô gái tên Tân Nhã có người nhà bị bệnh, cô ấy học ở đại học Kim Lăng, mọi người kiểm tra giúp tôi, nếu có thể thì cử đội ngũ y tế của cơ sở qua đó đi!”

“Đã hiểu thưa cậu Trần!”

Cúp điện thoại, Trần Khiêm nghĩ thầm, mình chỉ có thể giúp được nhiêu đó thôi.

Cũng không phải muốn Tần Nhã cảm kích gì mình, với lại Trần Khiêm cũng không tiện để lộ thân phận.

Xoay người về kí túc xá học bài.

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tỉnh.

“Viện trưởng, mọi người nhất định phải nghĩ cách cứu vợ tôi, cho dù có tiêu bao nhiêu tiền thì nhà họ Tân chúng tôi cũng đồng ý!”

Một người đàn ông trung niên cầu xin viện trưởng của bệnh viện tỉnh và một nhóm người khác, sắc mặt trẳng bệch vì lo lắng....

Có một cô gái rất xinh đẹp đứng bên cạnh người đàn ông trung niên.

Hốc mắt ngân ngấn nước.

Là Tân Nhã, đương nhiên người đàn ông trung niên là Tân Hướng Nam, ba của Tần Nhã.

“Ông Tần, chúng tôi đã liên lạc với bác sĩ hội chẩn nổi tiếng cả nước rồi, ôi, nói thật, lịch sử y học thật sự chưa từng xuất hiện triệu chứng nào như của bà Tần cả. Nhưng hiện tại cũng chưa chẩn đoán, nhưng ông yên tâm đi, bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Viện trưởng hổ thẹn nói.

Tân Hướng Nam bất lực lùi về sau mấy bước, được Tân Nhã đỡ lấy, lúc này mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một lát.

“Ba, ba có muốn liên lạc với bên Yên Kinh không, con nghĩ bên đó chắc chẳn sẽ có cách đấy!”

Tân Nhã thấy ba mình như vậy cũng rất đau lòng.

Đành phải dò hỏi.

Tân Hướng Nam bất lực läc đầu: “Không được, chúng ta đã cắt đứt quan hệ với ông bà nội của con rồi, cũng không có một chút quan hệ nào với dòng họ nữa cả, lấy lý do gì mà đi cầu xin bọn họ chứ! Chẳng lẽ... Đây là số mệnh của mẹ con

sao? Bà ấy ở với ba, gần như lúc nào cũng làm lụng vất vải”

Tân Hướng Nam thật sự rất yêu mẹ của Tân Nhã, lúc này người đàn ông lớn tuổi khóc nấc lên.

Tần Nhã cũng đau lòng khóc theo.

“Chú Tân, Tiểu Nhã, bọn tớ đến thăm di!”

Lúc này, có mấy người đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.