Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 465




Ban nãy, đúng là Tân Nhã đã gửi tin nhăn cho bạn cùng phòng ký túc xá nói mình đến phòng y tế rồi.

“Tớ bị trẹo chân, Trần Khiêm cõng tớ về đây!” Tân Nhã nhìn Trần Khiêm cười nói.

“Trời ơi Tiểu Nhã, anh hùng cứu mỹ nhân hả, ha ha, chúng †a phải cảm ơn anh chàng đẹp trai đã cứu Tiểu Nhã nha!”

Mấy cô gái ríu rít nhìn về phía Trần Khiêm. Sau khi nhìn kỹ, mấy nữ sinh cảm thấy hơi thất vọng. Quần áo Trần Khiêm đang mặc không hề phong cách.

Nói khó nghe hơn thì vừa nhìn đã thấy là loại người nghèo. hèn.

Nhưng người ta lại sạch sẽ đẹp trai. Hơn nữa trông có vẻ thật thà ngốc nghếch.

Dù sao lúc trước cũng không quen biết nhau, nên chẳng có gì để khinh thường hay không khinh thường.

“Này, cậu là người đã cứu Tân Nhã nhà chúng tôi đúng không? Anh bạn đẹp trai?”

“Ừ ừ, cũng không phải là cứu, chỉ giúp một tay mà thôi Không biết tại sao nhưng lúc Trần Khiêm nhìn thấy vài cô gái xinh đẹp này, anh lại cảm thấy căng thẳng.

Rõ ràng lúc trước đâu như vậy.

“Ồ ồ, Tân Nhã nhà chúng tôi chưa bao giờ nợ tình ai hết, cậu nói xem thế nào đây hả anh bạn đẹp trai? Cậu muốn Tân Nhã nhà chúng tôi trả ơn thế nào đây?”

Các cô khoanh tay, trêu Trần Khiêm.

“Ha ha, tớ thấy thế này, anh bạn đẹp trai ơi, để Tân Nhã lấy thân báo đáp được không?”

Một cô gái khác cười khanh khách nói.

“Không cần phải lấy thân báo đáp, chỉ bằng Tân Nhã nhà tôi ngủ với cậu một đêm nha!”

“Ây da, mắc cỡ quá đi!”

Không cần đâu!” Trần Khiêm không ngờ trông mấy nữ thần có phong thái như vậy nhưng lúc tán gẫu lại mạnh miệng thẳng thần như thế.

Làm Trần Khiêm bối rối.

“Gì mà không cần? Cậu đang khinh Tân Nhã nhà chúng tôi xấu không xứng với cậu đúng không?”

Các cô vây lên. “Tôi không có ý này!”

“Không có ý này thì có ý gì hả, anh bạn đẹp trai, cậu nói đi"

Mà Tân Nhã thì ngồi trên giường im lặng nhìn bạn cùng phòng. Tất nhiên cô ấy biết bạn cùng phòng của mình là người thế nào, đúng thật là, đừng nói là có bạn nam nào trêu họ, bất kỳ ai trong số họ cũng có thể làm mười mấy nam sinh phải xoay mòng mòng.

Đồng thời, cô ấy cũng nhìn Trần Khiêm.

Thấy Trần Khiêm bị các cô trêu đến mức mặt đỏ rực.

Tân Nhã cười phụt: “Được rồi, các cậu đừng trêu Trần Khiêm nữa! Đồng Đồng, tớ muốn ăn táo, cậu gọt táo cho tớ đi"

“Được thôi!" Cô gái cao gầy tên Triệu Đồng Đồng nhìn Trần Khiêm cười: “Anh bạn đẹp trai, ban nãy cậu không có ý này, vậy được thôi, cậu gọt táo cho Tân Nhã nhà chúng tôi nha?”

“Hả? Tôi?”

Trần Khiêm ngạc nhiên.

“Đúng rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu gọt miễn phí đâu, cậu gọt xong rồi, tôi có thể để cậu hôn tôi một cái, hôn ở đâu cũng được! Thế nào?”

Triệu Đồng Đồng bước từng bước về phía Trần Khiêm.

Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm gặp phải cô gái gan dạ như vậy, gan dạ như Lâm Kiều nhỉ?

Nhưng so với các cô, Lâm Kiều chỉ có thể làm đàn em. Nói mười câu đã hết tám câu trêu đùa mập mờ rồi. Hơn nữa còn nói một cách rất đơn giản và quen thuộc.

Trần Khiêm không chịu nổi, gọt táo xong lại bảo Trần Khiêm lột chuối.

Còn bảo Trần Khiêm đun nước chiếc vòng trên tay Tân Nhã với nước sôi.

Mà Trần Khiêm thì có hơi không chịu nổi nữa.

Chỉ nghĩ sau khi làm chuyện này xong, mình sẽ tranh thủ chạy đi.

Không ngờ mới vừa tháo vòng tay của Tần Nhã ra đứng lên thì có một bàn tay mạnh mẽ chợt hất Trần Khiêm ra, bất cận nên làm rơi vòng tay xuống đất vỡ nát.

“Tiểu Nhã, nghe nói cậu bị thương làm tớ lo muốn chết!”

Là một chàng trai không biết đã vọt đến đây tự lúc này, đang sốt sảng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.