Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 452




Lúc nhóm Trần Khiêm và Dương Huy đến.

Thì nhóm Mã Hân Nhiên và chị cô ấy là Mã Hiểu Vân đã ở đó.

Bao gồm cả giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như, Hàn Tư Dư và Đỗ Vũ, ngoài ra, ngồi bên cạnh Mã Hiểu Vân là một chàng trai khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc vest mang giày da.

Mã Hiểu Vân là người rất có phong thái phụ nữ.

Rất giỏi về vấn đề giao tiếp.

Nhóm Trần Khiêm, Dương Huy đã từng giao tiếp với cô †a nhiều lần rồi, nói thế nào nhỉ, là người rất kiêu ngạo, tìm việc cho nhóm Trần Khiêm là vì nể mặt Mã Hân Nhiên, còn về nhóm Trần Khiêm, Dương Huy, người ta khinh lầm.

“Nhóm Trần Khiêm ngồi đi!”

Mã Hiểu Vân lạnh lùng nói.

Trần Khiêm ngồi xuống.

“Chuyện tối qua, đúng là làm mọi người phải lo lắng, đợi lát nữa tôi phải kính mọi người một ly, hơn nữa, giới thiệu với mọi người, đây là Mạnh Bân, là bạn cấp ba của tôi, đội trưởng đội điều tra của Kim Lăng! Tôi đã gọi điện thoại cho cậu ấy!"

“A! Em chào anh Mạnh Bân, cảm ơn anh đã cứu chúng em!”

Đỗ Vũ vừa nghe hàm tước này, bắt đầu xem trọng ngay.

“Khách sáo quá, đây là bổn phận của tôi. Hơn nữa tiết lộ với mọi người răng, các nghi phạm đêm qua đã bị chúng tôi bắt giữ và đã điều tra được vụ án lớn sau lưng họ. Tính ra là tôi phải cảm ơn mọi người mới đúng, nếu không, con cá lớn Chu Giang này, không biết khi nào mới chịu trồi lên mặt nước!”

Mạnh Bân cười nói.

“Hân Nhiên, em thấy bạn em biết ăn nói thế nào chưa, em cũng kính ân nhân của em một ly đi!”

Mã Hiểu Vân thấy em gái mình không biết ý ngồi im thin thít, vội vàng nhắc nhở.

*À à, ngoại trừ cảm ơn đội trưởng Mạnh ra, hôm nay tớ còn muốn cảm ơn Trần Khiêm, dù sao nếu không có cậu ấy, không biết chúng tớ đã xảy ra chuyện gì!”

Mã Hân Nhiên nói.

Dù sao có nói thế nào, cũng nhờ có Trần Khiêm báo. cảnh sát, nếu không thì sẽ không có sau đó.

“Hân Nhiên, em làm gì vậy! Chị bảo em cảm ơn đội trưởng Mạnh, em cảm ơn Trần Khiêm làm gì?” Mã Hiểu Vân không vui.

“Đúng đó đúng đó, thăng hèn này đã làm được gì đâu? Còn nói mình chuẩn bị báo cảnh sát hả, có lẽ là lúc đó sợ †eo rồi, nếu không nhờ chị Hiểu Vân kịp thời biết tin, thông báo cho đội trưởng Mạnh ra quân thì tụi em đã xong đời rồi.

Đỗ Vũ nói.

Mà Mạnh Bân thì chỉ läc đầu cười gượng.

“Nói không hề sai, cho dù muốn cảm ơn thì chúng tôi chỉ muốn cảm ơn chị Vân và đội trưởng Mạnh, tôi lấy trà thay rượu kính hai người một ly, tại tôi không trông nom nhóm Hân Nhiên kỹ càng nên tôi xin kính trước!”

Lúc này Mạnh Thái Như mỉm cười nói.

Hiển nhiên, người ta không hề quan tâm đến Trần Khiêm.

Mà Mã Hân Nhiên thì...

Thật ra cô ấy cảm thấy hơi là lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.