Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 446: Con đàn bà đê tiện!




“Còn cô nữa Tư Dư, ban đầu ông đây hỗ trợ cho cô như vậy đấy, mà cuối cùng thì thế nào? Ha ha, không ngờ cô sẽ rơi vào tay tôi nhỉ? Cô còn giáng cho tôi một cái bạt tai đúng chứ? Tôi sẽ cho cô biết được tôi lợi hại cỡ nào ngay thôi!”

Nói xong, Chu Giang chộp lấy ngực Hàn Tư Dư như đói khát lm.

Hàn Tư Dư lo lảng, há miệng cản lấy ngón tay Chu Giang.

“Ối ối ối! Con đàn bà đê tiện!”

Bốp!

Một cái tát giáng vào mặt.

Khóe miệng Hàn Tư Dư chảy máu.

“Anh dám! Nếu hôm nay anh dám đối xử với bọn tôi như vậy, cho dù anh có giết bọn tôi thì Lý Phi Hồng cũng sẽ biết là bọn anh làm sớm thôi, Chu Giang anh có ngầu cỡ nào thì cũng sẽ đi đời nhà ma, anh đừng có vội đắc ý!”

Mạnh Thái Như mắng.

“Ha ha ha, nhưng cô yên tâm đi, bọn Lý Phi Hồng không biết là do Chu Giang tôi làm đâu, vì sao ấy à? Vì bây giờ tôi đang uống rượu với mấy ông chủ ở giới thương mại rồi, sau đó thì sao, rượu quá mạnh, uống quá nhiều, cho nên tôi với mấy ông chủ đó ở khách sạn nghỉ ngơi rồi!"

“Mấy ông chủ đó đều có thể làm chứng cho tôi mà, ha hai”

“Người đâu rồi, đưa máy quay cho tao, tao phải khiến mấy cô ả sau này tự xem lại sự phóng túng của chính mình, còn nữa, tao phải gọi video cho Từ đại ca, để anh ấy cũng được đã ghiền chứ!"

Chu Giang vừa nói vừa gọi video.

Ở đầu bên kia, nằm trên giường bệnh là Từ Đại Nguyên băng bó cả tay lẫn chân.

“He he, Tổng giám đốc Từ, vẫn là anh có chiêu, anh xem, hôm nay em thả lưới, một mẻ bät được bốn người đẹp, em hơi từng cô một!”

“Mẹ kiếp, ai cũng xinh vậy à, đệch, cô gái lớn tuổi hơn một chút ấy, lát nữa quay cận cảnh đi, ông đây bảo y tá đến giải quyết nhu cầu cho mình!”

Từ Đại Nguyên phấn khích hét hớn.

“Được được được, em bắt đầu đây, ha ha!”

Bảo đàn em cầm điện thoại, người đầu tiên Chu Giang bổ nhào vào là Mạnh Thái Như.

Mấy cô gái, bao gồm cả Mạnh Thái Như đều bật khóc.

Bọn họ cho rắng chỉ cần có anh Bình Phàm thì hống hách ngang ngược ở Kim Lăng cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng không ngờ giờ lại ở bước đường cùng thế này. Lại còn bị thế kia nữa!

Quả thật là dọa chết khiếp mà.

“Đại ca, điện thoại của anh!”

Lúc này, tên đàn em ở bên cạnh nói.

“Không nhận, không thấy ông đây đang bận à?” Chu Giang vừa cởi quần áo vừa mắng.

“Nhưng...” Lúc này, tên vệ sĩ ghé sát tai Chu Giang nói mấy câu.

“Cái gì?” Chu Giang đổ mồ hôi lạnh, sao lại gọi vào giờ này?

Nhưng cũng không dám không nhận, miễn cường nhận cuộc gọi.

“Có phải anh hiểu lầm rồi không? Sao có thể chứ... Tôi!” “Đừng có nói nhảm nữa, người của anh dưới lầu đều đã bị khống chế rồi, biết điều thì ngoan ngoãn thả bọn họ ra, nếu không thì tối nay anh phải chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.