Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 413: Ra vẻ gì chứ?




Ra vẻ gì chứ?

Ha ha!

Cho nên Trần Khiêm thà việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa hư không!

Lúc này mới đi dọn dẹp nhà vệ sinh.

Còn Hàn Tư Dư cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn mâu thuẫn suýt chút nữa xảy ra này một cái mà thôi.

Hàn Tư Dư thậm chí còn không nhấc mí mắt lên lúc Trần Khiêm đi ngang qua bên cạnh mình.

Cứ như vậy Trần Khiêm đi dọn nhà vệ sinh.

Mọi người ở bên ngoài chơi với nhau, Trần Khiêm yên lặng một mình trong nhà vệ sinh.

Lúc này, Lý Chấn Quốc gọi điện đến.

Nói rằng mình đã giải quyết xong việc Từ Đại Nguyên, Từ Đại Nguyên bị đánh gãy tay chân, chắc mấy tháng này phải sống trên giường rồi, với lại việc này chắc Từ Đại Nguyên cũng không dám nói với Từ Hải Sơn.

Tại sao à? Vì Lý Chấn Quốc đang năm giữ bằng chứng mấy năm qua

Từ Đại Nguyên lén lút ăn hối lộ trong công ty của anh họ ông ta.

Dù sao thì tạm thời ông ta cũng không tạo được sóng gió gì. Trần Khiêm thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện này với

Đường Uyển.

Đương nhiên không nói là do mình giúp, chỉ nói là do bất động sản Hải Sơn với tập đoàn thương mại Kim Lăng sống mái với nhau một phen, sau đó Từ Đại Nguyên bị xử lý, để cho Đường Uyển yên tâm là được rồi.

Vừa cúp điện thoại xong. Đột nhiên cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra.

Sau đó thì thấy Hàn Tư Dư đang gọi điện thoại bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.

“Tôi nói này, anh bị điên à, anh nhây thế chứ, tôi đã nói là tôi không thể gặp anh, dựa vào cái gì mà phải gặp anh chứ! Anh nghĩ anh là ai?”

“Ha ha, anh mà cũng được xem là đại ca sao? Chẳng phải anh chỉ tặng cho tôi có tám chín mươi nghìn tệ thôi sao? Được thôi, khó quá thì anh cho tôi tài khoản đi, tôi chuyển cho. anh hẳn một trăm nghìn tệ luôn, anh biến đi cho tôi, ra vẻ đại ca trước mặt tôi làm gì? Bây giờ ở app Siêu Phàm có ai là nghe tên Cửu Giang anh đâu, ngu ngốc! Cút!”

Hàn Tư Dư tức giận dứt khoát cúp điện thoại.

Lúc này, bạn nữ vẫn luôn đi theo Hàn Tư Dư cũng vào. theo, cô ta tên là Đỗ Vũ, là một cô gái hám của.

“Tư Dư, cái tên Cửu Giang kia lại quấy rối cậu à?” Đỗ Vũ hỏi.

“Ừ ừ, đúng rồi, anh ta còn nói đến trường đón tớ, mời tớ đi uống rượu, mẹ kiếp, anh ta tưởng anh ta là ai chứ?”

Hàn Tư Dư tức giận nói.

“Cửu Giang? Trước đây lúc cậu livestream chẳng phải anh ta luôn để ý đến cậu sao, lần trước cậu PK anh ta cũng gửi cho cậu không ít quà mà nhỉ? Hơn nữa còn tặng cho cậu hồng bao wechat riêng gì gì đó.”

Lúc này, Trần Khiêm đang dọn bồn cầu bỗng nói.

Trần Khiêm cũng có chút ấn tượng với Cửu Giang, bởi vì khi đó Hàn Tư Dư có hai người anh chống lưng, một là mình, người còn lại chính là Cửu Giang kia.

Cảm giác Cửu Giang còn thích Hàn Tư Dư hơn cả mình. Bởi vì trên wechat Hàn Tư Dư từng nói với mình, anh chàng Cửu Giang kia có thể là muốn theo đuổi cô ta, bình thường hay gửi hồng bao cho cô ta, nhưng cô ta không muốn.

Còn gửi ảnh chụp màn hình cho Trần Khiêm xem, vì sao ấyà?

Hàn Tư Dư muốn chứng minh cho Trần Khiêm thấy, ngoài anh ra, cô ta chẳng có hứng thú với người đàn ông nào nữa cả.

Nhưng bây giờ Trần Khiêm nghe Hàn Tư Dư mắng anh ta như vậy thì cảm thấy Hàn Tư Dư hơi quá đáng, không nhịn được cho nên mới nói ra câu kia.

“Là như vầy, người này không tự biết thân biết phận mà hẹn Tư Dư nhà bọn tôi ra ngoài, cậu nói xem có phải là muốn ăn chửi không? Phải rồi, mẹ kiếp, Trần Khiêm cậu sao lại nằm rõ chuyện livetream của Tư Dư thế chứ? Loại người nghèo rớt mùng tơi như cậu mà cũng xem livestream à?”

Đỗ Vũ ngạc nhiên.

Đến cả Hàn Tư Dư cũng hơi ngạc nhiên và nghỉ ngờ liếc nhìn Trần Khiêm.

Đương nhiên cô ta không ngạc nhiên chuyện Trần Khiêm xem mình livestream, thậm chí Trần Khiêm thấy mình đang mảng chửi cô ta cũng không ngạc nhiên.

Điều khiến cô ta ngạc nhiên chính là câu nói cuối cùng của Trần Khiêm.

“Sao cậu lại biết chuyện Cửu Giang gửi hồng bao cho tôi trong tin nhắn riêng?”

Hàn Tư Dư nhìn chăm chăm Trần Khiêm rồi hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.