Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 383: "Cậu biết sao?"




"Cậu biết sao?"

Mấy người Triệu Sơn đều ngạc nhiên hỏi lại.

"Ừ!" Giọng nói của Triệu Nhất Phàm vô cùng chắc chắn: "Chiếc xe đắt tiền này vẫn luôn đỗ ở công viên nhỏ bên cạnh Đại học Kim Lăng của chúng ta. Trước kia có lời đồn rằng chiếc xe này là của cậu Trần, sau lại có tin là của một đại gia bí mật nào đó của Khoa Văn học tên là Bình Phàm, cũng có người nói, thực ra Bình Phàm là nick ảo của cậu Trần!"

"Thế nên, chiếc xe này đáng nhẽ phải ở trường học của chúng ta mới đúng chứ, tại sao đại gia Bình Phàm đó lại đỗ xe ở đây?"

"Đây là biệt thự được cậu Trần mua mài"

Triệu Nhất Phàm cau mày, giọng nói chưa đầy sự khó tin.

Đúng vậy, bất kì ai cũng có thể tin Trần Khiêm và cậu Trần là một.

Nhưng chỉ có Triệu Nhất Phàm là không được. Cô ta sợ, rất sợ.

Vừa nãy ở trong biệt thự, cô ta cố vắt kiệt trí óc, tách hết thảy sự việc liên quan đến Trần Khiêm ra khỏi đầu.

Chỉ cần có một lý do để tách Trần Khiêm khỏi những ánh hào quang rực rỡ đó là được.

Vất vả lắm Triệu Sơn mới đưa ra một lý do để cô ta thuyết phục bản thân.

Nhưng bây giờ phải giải thích thế nào?

Đại gia Bình Phàm dừng xe ở đây, nghe đồn anh ta chính là cậu Trần, từ đó có thể khẳng định Bình Phàm chính là cậu Trần!

Đường Nhiên nói rằng cậu Trần đã đến đây.

Nhưng người đã ghé qua nơi đây chỉ có Trần Khiêm mà thôi!

Đại thần Bình Phàm ở khoa Văn học, Trần Khiêm cũng ở khoa Văn học!

Hô hấp của Triệu Nhất Phàm dần dần dồn dập.

Vì sao, vì sao tất cả mọi chỉ tiết đều chứng minh răng, Trần Khiêm chính là cậu Trần bí ẩn đó!

"Haiz, vậy thì tên lúc nấy đúng là có thân phận không nhỏ đâu. Vậy đi, mọi người nghe theo tôi, sau này có gặp cậu ta, trốn được thì trốn, nếu không trốn được, thì ngoan ngoãn mà cúi đầu!"

Triệu Sơn hít vào một hơi khí lạnh rồi dặn.

Anh ta dù ngông nghênh, nhưng từ nhỏ đã được dạy điều này, đụng tới chuyện có gắn với chữ 'Trần, khi làm việc phải cẩn thận, hết sức cẩn thận mới được.

Giống như lúc này vậy.

Tuy không biết thân phận thật của Trần Khiêm, nhưng Triệu Sơn cứ đối đãi đúng mực đủ lễ, vậy cũng không soi được lỗi nào đâu nhỉ?

Nói xong, Triệu Sơn vừa nhìn về phía Triệu Nhất Phàm: "Nhất Phàm, cậu cũng đừng lo, nói chung cậu cứ nghe tớ, sau này có gặp phải Trần Khiêm, tôn trọng khách khí với cậu ta là tốt nhất! Cùng lầm thì, chuyện hôm nay tớ sẽ đến tận nơi xin lỗi"

"Khách sáo? Xin lỗi? Dựa vào đâu mà tớ phải xin lỗi cậu ta chứ! Cậu Triệu, cậu là con trai độc nhất của Tổng giám đốc Tập đoàn Kim Lăng đấy, vậy mà cậu lại sợ một thằng tôm tép như Trần Khiêm à? Không phải cậu nói tớ mà không vừa mắt kẻ nào cậu sẽ xử luôn kẻ đấy sao? Được, tớ nói là tớ ghét cái tên Trần Khiêm đó, cậu giúp tớ đánh chết cậu ta đi! Chỉ cần cậu đánh chết cậu ta, sau này tớ sẽ là người của cậu!"

Triệu Nhất Phàm nghe thế lại giãy nảy lên. Bởi vì Triệu Sơn không gì không làm được trong cảm nhận của cô ta lại muốn uốn gối cong mình trước Trần Khiêm?

Đây không phải đồng nghĩa với Trần Khiêm so với Triệu Sơn còn cao hơn một cấp à!

Nếu là kẻ mà cô ta không ưa, vĩnh viễn chỉ có thể là một tên khốn nạn mà thôi, Triệu Nhất Phàm tuyệt đối không mong Trần Khiêm ngầu như thế!

Cho nên cô ta giống như phát điên mà gào thét. "Đệch, cậu điên rồi hả Triệu Nhất Phàm?” Triệu Sơn hơi không vừa lòng mà nói.

Mặc dù điều kiện của Triệu Nhất Phàm nói ra rất hấp dẫn, nhưng tính cách của Triệu Sơn chơi bời ong bướm, cũng luôn thích tùy hứng sinh sự, nhưng anh ta không phải một thăng ngut

Tên Trần Khiêm này có khả năng rất lớn đúng là cậu Trần, còn kêu đánh chết cậu ta? Chửi cậu ta vài lời khó nghe không chừng ngay cả đầu lưỡi của mình bị cảt mất khi nào cũng không biết!

"Tớ không cần biết, dù sao thì Trần Khiêm cũng không thể nào là cậu Trần được, không phải cậu nói cậu ta rất có khả năng là một kẻ bám đuôi sao, sao có thể là cậu Trần được! Sao có thể chứ! Hơn nữa, cậu ta là tên nghèo nổi tiếng của trường chúng ta đó thôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.