Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 332: Hơn nữa hơn nữa!




“Chuyện này... Khoan đã, nếu chúng tôi chỉ ăn bữa tối thôi thì sao?”

Đường Sở cố gắng nuốt nước bọt.

“Nếu chỉ là bàn ăn tối thì chúng tôi không cung cấp. phòng riêng, nếu cô thật sự muốn đặt thì cô có thể đặt với giá một trăm năm mươi nghìn, đến lúc đó cô sẽ được tùy chọn các món ăn ở Thiên Nam, chỉ cần cô đặt món thì đầu bếp của chúng tôi sẽ chế biến cho cô!”

Rầm!

Đường Sở hoàn toàn ngơ ngác.

Thì ra, đây không phải là nơi mà những người nhà quê muốn đến thì đến.

Ngay là người cao quý như cô ta cũng không trả nổi mức phí nơi này!

Không biết tại sao Đường Sở lại nhớ đến Trần Khiêm. Lúc trước, Trần Khiêm đặt bàn ăn ở đây.

Còn chuẩn bị cung cấp chỗ nghỉ ngơi nữa.

Tính ra thì, ít nhất cũng phải năm sáu trăm nghìn! Cũng có thể nói, Trần Khiêm cực kỳ giàu.

Cậu ta không hề tiêu sạch tiền của mình.

Hơn nữa hơn nữa!

Ở Bếp Gia Viên, người có thể làm phục vụ tặng loại rượu quý báu đó, có lẽ đã có thể khẳng định là Trần Khiêm.

Trời ơi!

Thì ra Trần Khiêm mới là người được nể mặt!

“Ha ha, Sở Sở, không cần phải bối rối đâu, không ăn nổi thì không ăn nổi thôi, chi bằng cứ để tớ sắp xếp đi, mọi người nhanh chóng dùng bữa nào, đúng là đói muốn chết.”

Vương Đại Mỹ lắc đầu cười gượng.

“Cậu nói bậy, trưa nay tớ còn ở đây mà, đúng rồi, Ngụy Lâm cũng tới nữa mà đúng không? Suýt chút chúng ta đã ăn uống nghỉ ngơi ở đây rồi!”

Đường Sở phản bác.

“Sở Sở, cậu đừng giả vờ nữa được không?”

Vương Đại Mỹ đã hơi khinh thường rồi.

“Ai giả vờ, cậu có thể hỏi phục vụ, có phải trưa nay chúng tôi đã đến đây hay không? Có phải có người tên Trần Khiêm đã đặt bàn và phòng ở đây không?”

Đường Sở vội vàng hỏi.

“Đúng vậy quý khách, đúng là trưa nay có một người tên Trần Khiêm đặt phòng và bàn ăn ở đây, đặt chuẩn sáu trăm nghìn, phòng xa hoal”

Phục vụ rất ấn tượng, bởi vì trưa nay người tên Trần Khiêm này đến đây, bình thường giám đốc của họ rất tài giỏi nhưng khi đứng trước mặt người đó lại không dám đứng thẳng lưng, làm tất cả các nhân viên làm việc ở khách sạn đều kinh ngạc thật lâu!

“Trời ơi, đạt chuẩn sáu trăm nghìn!”

Đường Sở thật sự choáng váng.

Giờ phút này cô ta nghĩ, nếu Trần Khiêm ở đây thì tốt biết mấy, muốn mát mặt thế nào mà chẳng được!

Nhưng mà tại sao... Ây da, sắp phát điên rồi!

Cảm xúc hối hận, giờ phút này Đường Sở gọi điện thoại cho em họ Tô Mộc Vũ hỏi Tô Mộc Vũ có thể bảo Trần Khiêm sắp xếp hay không.

Kết quả Tô Mộc Vũ nói không gọi cho Trần Khiêm được.

Bởi vì giờ phút này, Trần Khiêm đang có một nhiệm vụ khác...

“Cậu nhanh lên đi, chậm muốn chết, sao lại không gọi điện thoại cho cậu được vậy, cứ tưởng cậu muốn lặn mất tăm rồi chứt”

Mạnh Thái Như lái xe, lạnh lùng gào với Trần Khiêm.

“Xin lỗi giáo viên hướng dẫn, điện thoại của em hết pin, cô có thể cho em mượn sạc dự phòng được không?”

Trần Khiêm chỉ vào sạc dự phòng trên xe Mạnh Thái Như.

“Lấy đi lấy đi, đúng là lúc quan trọng còn bị chậm trễ, người không đáng tin cậy!”

Mạnh Thái Như khinh thường.

Lúc này Trần Khiêm mới dùng sạc dự phòng sạc pin diện thoại, theo như lời đã hẹn, đêm nay Trần Khiêm được Mạnh Thái Như đưa đến làm nhân viên part-time cho quán bar.

Ây da, bây giờ ngẫm lại đúng là buồn cười thật đó.

Mình là ông chủ của phố thương mại Kim Lăng mà bây giờ phải đi làm part-time cho quán bar của cấp dưới?

Trần Khiêm cười gượng. “Đúng rồi, tôi dặn cậu chuyện này trước nhé!”

Lúc này, có vẻ như Mạnh Thái Như nhớ đến chuyện gì đó, lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.