Cô ta cũng không biết tại sao.
“Tối qua tôi muốn mời cậu ăn cơm nhưng kết quả cậu lại thái độ, cuối cùng cậu có ý gì!”
Triệu Nhất Phàm bước đến trước mặt Trần Khiêm.
Ngửi thấy hương thơm trên người Triệu Nhất Phàm.
Trần Khiêm chỉ thấy mơ màng, đã từng là nữ thần không thể với tới, bây giờ lại ngại ngùng đứng trước mặt mình.
Ha ha, đúng là hài hước.
Nhưng dù hài hước đi chăng nữa, Trần Khiêm vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
“Bởi vì tôi không muốn yêu đương với cậu!” Trần Khiêm nói thẳng.
“Cậu nói gì?”
*À, bạn Triệu Nhất Phàm, thật ra có một hiểu lầm rất lớn,
lúc đó t: Thật ra lúc đó tôi không theo đuổi cậu, khụ khụ, tôi nói ra hết nhé, ngày đó, bởi vì tôi muốn tìm Tô Mộc Vũ ở khoa cậu, muốn mời cậu ấy ăn cơm nhưng khi tôi đi vào, lại bị sinh viên nữ khoa cậu bao vây, cho rằng tôi muốn tỏ tình! Sau đó...”
Trần Khiêm nói hết những áp lực trong nội tâm ra. Ngực Triệu Nhất Phàm phập phồng, từng câu từng chữ giống như cây gai đâm mạnh vào lòng cô ta, làm cơ thể mềm mại của cô ta run lên nhè nhẹ.
“Sau đó, đúng lúc tôi xuất hiện, nghĩ lầm là cậu tỏ tình với tôi nên đồng ý với cậu, đúng không?”
Triệu Nhất Phàm nhíu chặt mày.
“ỪI Bởi vì không khí lúc đó quá sôi nổi, nếu tôi nói thẳng ra thì gượng gạo quái”
Trần Khiêm cúi đầu nói.
“Ha ha, tôi hiểu hết rồi, thì ra Triệu Nhất Phàm tôi lại giống một con ngốc, một con ngốc bị người ta chơi đùa!”
Triệu Nhất Phàm lạnh mặt mắng.
Giống như mình tự đi làm thân với người ta, kết quả còn chưa làm thân được đã bị người ta tát ngược lại.
Triệu Nhất Phàm cảm thấy bản thân mình là một trò cười.
Lần đầu tiên yêu đương là hiểu lâm Trang Cường giúp mình, yêu anh ta rồi, cuối cùng mình lại mất mặt đến thế.
Sau đó thì sao, lần thứ hai yêu đương là với Trần Khiêm luôn luôn giúp đỡ mình, nhưng rồi thì sao, lại làm mặt mũi mình bầm dập.
Đủ rồi! Thật sự đủ rồi!
Chẳng phải mình chỉ muốn tìm một người bạn trai có tiền và có khí chất thôi à.
Chuyện đơn giản như vậy, tại sao đến lượt mình lại trở nên khó khăn đến thế?
“Bốp!"
Triệu Nhất Phàm tức giận tát lên mặt Trần Khiêm một cái.
“Khốn nạn, Trần Khiêm, chẳng phải là có ít tiền rách thôi à? Tôi là người mà cậu có thể đùa bỡn à? Cậu chờ đi, chờ một ngày nào đó Triệu Nhất Phàm tôi sẽ tìm được một người bạn trai giàu có chân chính, sẽ đánh đến khi mặt cậu sưng tấy!”
Càng nghĩ càng bực mình, sau khi Triệu Nhất Phàm đánh xong thì liếc Trần Khiêm một cái rồi xoay người đi.
Trần Khiêm sờ gương mặt bị đánh.
Khóe miệng cong thành một nụ cười chua xót.
Ây, phải nói một câu không nên nói, trên đời này có người giàu hơn mình nữa hả? Khu khụ!”
Nhưng mà nói ra chuyện này xem như đã giải quyết xong rồi.
Thật ra trong lòng Trần Khiêm rất thoải mái, không làm Triệu Nhất Phàm tổn thương quá nhiều!
Cứ vậy đi! Trần Khiêm ngồi xuống vỉa hè công viên nhỏ.
Ngắm cảnh trong hồ, hiếm khi được tĩnh tâm.
Lúc này, di động anh chợt vang lên, vừa thấy số điện thoại, Trần Khiêm hơi vui vẻ.
Là Tô Mộc Vũ gọi đến.
Kể từ hôm qua, xem như Tô Mộc Vũ đã hoàn toàn chấm dứt với Trần Khiêm, không ngờ lại gọi điện đến.
Vội vàng nhấc máy.
“Bạn Trần Khiêm, làm phiền bạn quá, xin hỏi bây giờ bạn có rảnh không? Tôi có chuyện này muốn nói với bạn!”
Giọng điệu kỳ lạ của Tô Mộc Vũ vang lên.
Trần Khiêm cười gượng: “Đương nhiên là rảnh rồi, dù sao tớ đâu có bạn gái đâu!”
“Ha ha, màn tỏ tình hôm qua hoành tráng thế mà, bạn Trần Khiêm nghĩ rằng tôi không thấy hả?”
Tất nhiên Trần Khiêm hiểu được ý của Tô Mộc Vũ. Lại giải thích rõ ràng chuyện của Triệu Nhất Phàm. “ôm
Sau khi Tô Mộc Vũ nghe xong, không nói mình có tin hay không, chỉ thờ ơ trả lời một câu.
“Tìm tớ có gì không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Phải có chuyện gì mới tìm cậu được hả?” 'Tô Mộc Vũ hơi tức giận nói.
“Không phải mà, là cậu nói có chuyện muốn nói với tớ mài Cuối cùng là chuyện gì?”
“Chẳng có gì cả!” Tút tút...
Trực tiếp cúp máy.
Trần Khiêm sốt ruột sắp điên rồi. Sốt ruột như thể đang ngồi trên đống lửa.
Con gái khó hiểu quá, con gái thông minh càng khó hiểu hơn!
Mãi mãi cũng không biết được trong đầu họ đang nghĩ gì!
Ây, thôi đi, mình cứ tìm Tô Mộc Vũ vậy...