Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 284




Gãi đầu, Trần Khiêm hơi bất đắc dĩ, nói.

Anh còn đang định đi dạo nhưng sau khi nói chuyện với Trần Lâm xong, Trần Khiêm không còn hứng thú nữa.

Đúng lúc trưa rồi, cũng đói bụng rồi, Trần Khiêm dứt khoát đi ra.

Cùng lúc đó, ở cổng trường, đang có ba đứa nhỏ quần áo rách nát đứng đó, có vẻ như bốn năm tuổi, đang nhìn chăm chằm vào trong.

“Anh, đây là trường hả anh? Sao lại không giống như chị Tử Nguyệt nói vậy?”

Một bé gái mặt mày lấm lem tò mò hỏi một bé trai khác.

“Có thể là chưa khai giảng đó... Sau khi khai giảng sẽ khác!" Bé trai lau nước mũi.

“Em muốn đi học!” Một thăng nhóc hơi béo béo nói.

“Đi học phải tốn tiền, chúng ta không có tiền, một mình chị Tử Nguyệt đi làm nuôi chúng ta, đã rất mệt rồi!”

“Anh, em đói rồi!” Bé gái lại nói. “Đợi lát nữa mua bánh bao ăn!”

“Ba đứa ăn xin tụi bây đứng trước cổng làm gì, cút sang chỗ khác cho taol”

Đúng lúc này, bảo vệ đi ra, hùng hùng hổ hổ. Làm ba đứa nhỏ giật mình sợ hãi.

Bảo vệ này năm mươi tuổi, giống như người trông cổng trường.

Măng như vậy làm ba đứa nhỏ giật mình. Muốn chạy đi nhưng lại lưu luyến nhìn trường học.

“Để tụi nhỏ nhìn thôi cũng không được à? Chỗ này của nhà chú hả?”

Đúng lúc này, Trần Khiêm đứng bên cạnh nói. “Nhóc con, ban nãy để cậu vào tôi đã không nói gì rồi, bây giờ cậu còn lên mặt đúng không? Cậu nói như thể trường này không phải nhà tôi mà là nhà cậu! Cậu cũng cút đi!”

Ông bảo vệ này rất hung hăng, không biết trưa nay ăn mấy món, dù sao đã uống kha khá, miệng đầy mùi rượu.

“Mua ít rượu thật uống đi!”

Trần Khiêm cười nhạt, vứt một nghìn đồng trong túi ra ném vào mặt ông bảo vệ.

Một nghìn đồng này, tất nhiên không phải tiền thưởng mà là chốc nữa sẽ nói với chú Lương một tiếng, người này nên cút đi! Một tên nghiện rượu lại đến đây làm công việc nhàn hạ như bảo vệ, không biết là người thân của ai nữa.

“Hay, được thôi được thôi, cảm ơn nhóc con nhé!”

Sau khi người nọ đi.

Trần Khiêm ngồi bệt xuống nhìn ba đứa nhỏ trước mặt, cười nói: “Ba đứa cũng muốn đi học hả?”

Cô bé chính giữa gật đầu thật mạnh. “Em muốn!”

Hai đứa khác rất cẩn thận, nhìn chăm chăm Trần Khiêm không nói một lời.

Nói thật lòng, nhìn ba đứa trẻ này, đặc biệt là ánh mắt khát khao được đi học của chúng.

Làm lòng Trần Khiêm đau xót.

Không ai hiểu loại hy vọng này hơn Trần Khiêm!

Trần Khiêm thật lòng muốn giúp bọn trẻ!

“Mấy em đói chưa? Muốn anh đưa tụi em đi ăn không?”

“Chị Tử Nguyệt không cho chúng em nói chuyện với người lạ, càng không được đi theo người lại”

Hai bé trai tự động đứng đẳng trước bé gái.

Trần Khiêm cười gật đầu: “Vậy được, anh mua đến đây cho tụi em nhai”

Nói xong, Trần Khiêm chạy sang KFC đối diện, mua một đống hamburger, đùi gà và coca.

“Anh không bảo tụi em đi theo anh, tụi em ăn đi, ngoài ra, anh sẽ để tụi em được đi học như mong muốn!”

Trần Khiêm xoa đầu bé gái kia.

Đưa hamburger, coca cho bọn trẻ.

“Cảm ơn anh!”

Mắt ba đứa nhỏ sáng lên.

Nhận xong, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Sao ba tụi em lại ăn thức ăn người khác đưa!”

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên, giọng nói rất êm ái nhưng lại xen lãn chút sốt ruột.

“Anh này, thật sự ngại quá, anh đã tiêu bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh!”

€ô gái kia nói một cách hơi đề phòng, lại cũng hơi sợ hãi. Mà khi Trần Khiêm thấy cô gái này, mắt anh sáng ngời.

“Là cô?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.