Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 277




Trần Khiêm không quan tâm đến sự giễu cợt của những. người này.

Chỉ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Chấn Quốc, nói cho ông ấy một ít thông tin nhà họ Vương.

Sau đó kéo Hách Lan Lan về phòng học. Dương Huy biết lần này Trần Khiêm đã gặp phiền phức to.

Nhà Vương Dương, khả năng kinh tế cũng xem như khá được.

Ba anh ta làm buôn bán quốc tế, giàu có!

Lại là người địa phương ở Kim Lăng, có thể nói là cậu chủ nhỏ của Kim Lăng.

Nhưng mấy anh em vẫn không ngại đi theo Trần Khiêm.

“Trần Khiêm, trốn vào phòng học à? Ha ha, trưởng khoa gọi cậu kìal”

Lúc này, Giang Vi Vi bỗng đẩy cửa lớp Trần Khiêm ra, khoanh tay lạnh nhạt nói.

“Đúng rồi, cậu tên là Dương Huy đúng không, thu dọn cặp sách thay Trần Khiêm đi, để khỏi lúc quay về ra đi mà còn phải thu dọn!”

Nể tình Trần Khiêm đã từng tặng mình một bộ quần áo đắt tiền.

Nên Giang Vi Vi mới nhắc nhở. Nói xong thì đi ngay.

Trần Khiêm đi theo Giang Vi Vi đến cửa văn phòng của trưởng khoa.

Mạnh Thái Như và những sinh viên nữ thân với Vương Dương đang đứng chờ trước cửa.

“Hừ, muốn chết, vào đi! Trưởng khoa muốn gặp riêng cậu!"

Mạnh Thái Như cười lạnh lùng.

“Đừng nghĩ rằng sẽ bị đuổi học một cách đơn giản như vậy, nói cho cậu biết, đánh anh Dương nhà chúng tôi là đủ để thăng hèn như cậu cạp đất cả đời!”

Vài nữ sinh phẫn nộ nói.

Trần Khiêm cười cười, đẩy cửa bước vào.

Trưởng khoa họ Lý.

Tên Lý Kiến Sơn.

Là một người trung niên đeo mắt kính.

Giờ đây đang ngồi vừa uống trà vừa đọc báo.

Trần Khiêm vừa bước vào, ông ta đã đặt tách trà lên bàn. “Trần Khiêm, tôi không ngờ sinh viên đánh nhau đấy lại là Bình thường thành tích của cậu rất tốt, đạo đức ngoan hiền, lại là người thật thà chất phác nhưng tôi không ngờ cậu lại xốc nổi như vậy, đúng là ngu xuẩn!”

Lý Kiến Sơn lạnh lùng răn dạy.

“Trưởng khoa, cậu ta đánh em trước!”

Trần Khiêm lạnh nhạt nói.

“Hừ, tôi không cần biết ai đánh ai trước, tóm lại em đã làm Tiểu Dương - Vương Dương bị thương nên em là người có lỗi! Tôi nói cho em biết, lần này em gặp phiền phức to rồi, sao nhà em có thể sánh bãng nhà Vương Dương được, thế này. nhé, chỗ tôi có một lá đơn xin thôi học, em ký tên rồi đi đi!”

Lý Kiến Sơn khinh bỉ nhìn Trần Khiêm.

Những lời khen ngợi Trần Khiêm, thật ra chỉ là những câu khách sáo mà thôi.

Nhưng phải nói thật, Trần Khiêm không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng đến mức đuổi học.

Xem như anh đã hiểu, Lý Kiến Sơn đang quyết tâm muốn đuổi mình.

Bởi vì nhà Vương Dương có tiền, còn mình thì không.

Nếu hôm nay hắn đánh mình thì cùng lắm chỉ cần xin lỗi và bồi thường tiền thuốc men.

Nhưng mình đánh hắn thì phải bị đuổi học! Không còn cách nào khác. Nếu đã đến bước đường này, vậy thì ký thôi.

Trân Khiêm đặt điện thoại lên bàn, cầm bút lên, bắt đầu điền thông tin nguyên nhân xin thôi học.

Lý Kiến Sơn cười khinh khỉnh.

Không ngờ, điện thoại Trần Khiêm bỗng vang lên.

Màn hình hiển thị chữ cục trưởng Lương.

Cục trưởng Lương của Cục Giáo dục gọi điện thoại đến.

Bởi vì chị anh là Trần Hiểu bảo anh đại diện chị ấy đầu tư vào Trường tiểu học Hy Vọng nên tuần trước đã liên lạc được vài lần.

Nhưng Trần Khiêm chưa có thời gian nghe máy, anh đang bận múa bút.

Nhưng cuộc điện thoại này lại thu hút sự chú ý của Lý Kiến Sơn.

“Đây là... Cục trưởng Lương? Số điện thoại của cục trưởng Lương đây mài”

Tất nhiên ông ta không thể sánh bằng cục trưởng Lương, nhưng ông ta nhớ rất rõ dãy số này.

Cục trưởng Lương liên lạc với Trần Khiêm làm gì? Tại sao lại liên lạc với Trần Khiêm?

“Cậu cậu cậu... Còn ngơ ngác gì đó, nhấc máy nhanh lên!”

Lý Kiến Sơn biến sắc, đứng bật lên bảo Trần Khiêm nghe máy.

Thăng nhóc này, đến hiệu trưởng còn phải vội vã chạy ra chào đón cục trưởng Lương đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.