Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 273




Lý Chấn Quốc và cha con Hoàng Hồng Vận cùng bước lên bục.

Hơn nữa còn tự động đứng thành một hàng.

Họ khom người chín mươi độ trước Trần Khiêm trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người:

“Chào cậu Trần! Chúc mừng cậu Trần mua được biệt thự Vân Đỉnh!"

Giọng rất đồng đều, như đã bàn bạc rất kỹ với nhau vậy.

“Âm!"

Ngay khi những lời này được nói ra, hệt như ném một quả lựu đạn hạng nặng vào đám đông, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.

“Cậu Trần! Hóa ra cậu ấy chính là cậu Trần à!”

“Trời ơi! Cậu Trần của Kim Lăng, cậu Trần cực kì giàu có của cả nước chính là cậu ấy à?”

Mọi người há to miệng, vô cùng ngạc nhiên và thích thú. “Cái gì? Cậu Trần, hóa ra Trần Khiêm chính là cậu Trần!” Đường Nhiên yếu ớt lùi lại mấy bước.

Lần trước lúc mọi người trong nhà tụ tập, có người đoán Trần Khiêm có phải là vị đại thần giàu có cậu Trần kia hay không?

Nhưng sau đó lại bị Đường Nhiên bác bỏ ngay.

Bởi vì Trần Khiêm hoàn toàn không giống mà.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến cho Đường Nhiên choáng váng, cậu Trần! Trần Khiêm chính là cậu Trần!

Chẳng trách, trong mắt cậu ta tám trăm triệu không đáng một đồng.

Chạm vào chiếc xe hai mươi triệu mà mắt cũng không chớp lấy một cái.

Bởi vì cậu ta chính là cậu Trần giàu có bậc nhất! Là con trai của gia đình quyền thế bậc nhất!. truyện xuyên nhanh

Sắc mặt Đường Nhiên thay đổi thất thường! Cô ta thật sự hối hận rồi!

Mà bên dưới, sắc mặt của Lý Vọng Phong tái xanh, cũng đang rất hối hận.

Vừa nãy, Trần Khiêm muốn bắt tay với mình, còn cười với mình nữa.

Đây là cơ hội cá chép hóa rồng tốt biết bao chứ!

Kết quả thì sao, ngay cả nhìn cậu Trần một cái mình cũng không thèm nhìn.

Rồi mình còn nói cái gì? Sỉ nhục cậu Trần là người không ra gì?

Minh lại còn khoe khoang khoác lác dạy đời người ta, còn cậu Trần người ta thì chỉ cười mà chẳng thèm nói gì!

Lúc này Phương Tinh, Từ Na, Vương Soái và Lý Minh Phi đều đã há to miệng đến nỗi có thể ngậm một quả trứng gà.

Tóm lại, mấy người này chỉ muốn tìm được chỗ nào đó chết đi cho rồi!

Trần Khiêm đứng trên bục, nhìn bọn họ đang ngạc nhiên, mỉm cười như chẳng có gì quan trọng.

Tội gì mà mình phải nổi giận vì bọn họ chứ.

Thế này đã rất tốt rồi, còn khoái hơn rất nhiều so với việc trực tiếp đánh bọn họ một trận.

Trần Khiêm nhìn sang Đường Nhiên: “Chị Đường Nhiên này, nhà tôi cũng đã mua rồi, có phải chị nên giao chìa khóa cho tôi, sau đó dẫn tôi đi xem căn biệt thự Vân Đỉnh này không nhỉ?”

“Hả? Tôi tôi tôi... Vâng, Trần... Cậu Trần!”

Đường Nhiên khó khăn nói ra câu này.

Cô ta không biết nên xưng hô với Trần Khiêm thế nào cho. phải!

Xoay người, chẳng mấy chốc đã dẫn nhóm của Trần Khiêm đến dưới chân núi biệt thự Vân Đỉnh.

“Nhiên Nhiên, bọn tớ cũng muốn đi, có thể xin cậu Trần dẫn bọn tớ đi xem với được không?”

Lúc này hai người đẹp Phương Tinh và Từ Na chạy đến.

Đứng bên cạnh Đường Nhiên, bọn họ cố ý nói thật to là để Trần Khiêm cũng nghe thấy lời sám hối chân thành trong lòng bọn họ.

Bây giờ đừng nói đến mặt mũi gì nữa, mặt mũi có ích gì đâu!

Điều quan trọng nhất là làm cho cậu Trần vui vẻ, tha lỗi cho bọn họ. Bọn họ tin rắng dựa vào sắc đẹp của mình, cho. dù không được cậu Trần coi trọng thì sau này cũng có thể ở lại bên cạnh cậu Trần, làm một người giúp việc chắc cũng được nhỉ?

“Tớ... Tớ không xin được cậu Trần đâu!” Bây giờ não của Đường Nhiên sắp chập mạch đến nơi rồi, còn có thể đi xin người ta được à?

“Cậu Trần, cho bọn tôi đi xem với được không? Vừa nãy bọn tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Cậu muốn thế nào mới bằng lòng tha lỗi cho bọn tôi?”

Mắt hai người Phương Tinh và Từ Na đều ngấn nước.

Nói thật, nhìn bọn họ thế này, trong lòng Trần Khiêm cũng hơi khinh thường.

Lật mặt thế này cũng nhanh quá rồi nhỉ? Cộng với bầu không khí lúc nấy, Trần Khiêm thẳng thừng nói với bọn họ: “Được chứ, nếu muốn tôi tha lỗi cho hai người, vậy sủa vài tiếng cho tôi nghe đi!”

Đây chỉ đơn thuần là lời nói giận dỗi, ý muốn bảo bọn họ mau cút xéo đi.

“Gâu gâu gâu!” “Gâu gâu gâu!”

Không ngờ hai cô gái này lại dứt khoát sủa tiếng chó trước mặt mọi người.

Vừa sủa vừa lắc lư cơ thể, nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.