Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 239




“Cậu đùa gì vậy, mới vừa rồi còn thấy cậu cầm nó mà?”

Vài người đã tới cổng, có cậu ấm khuyên anh ta.

“Ừ, nhưng vừa rồi chẳng phải tôi vội đi vệ sinh sao? Tôi đỗ xe bên đường rồi vào rừng đi vệ sinh, tiêu rồi tiêu rồi, khi đó trong tay tôi vẫn cầm vé vào cửa, nhưng sau khi đi xong hình như không nhớ được là cầm thứ gì nữa, chắc là làm mất ngay lúc đó rồi!"

Nhìn thì có vẻ mọi người đều đang giễu cợt anh ta nhưng thực ra cả nhóm chơi với nhau cũng khá thân.

Thế là mọi người đều hơi sốt ruột. “Tìm lại xem, nếu còn không có nữa thì quay về tìm thôi...” “Vậy thì xa quái”

Mọi người bàn bạc, muốn nói với nữ tiếp tân một câu, có vé vào cửa nhưng bị mất rồi, có thể cứ thế mà vào không.

Nhưng nữ tiếp tân trực tiếp từ chối. “Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest đi tới, nhìn nhóm nam nữ.

“Cậu là cậu Chu - Chu Trạch?”

Mặt người đàn ông trung niên vốn đang lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy người kia bị mất vé, thì mặt mày tự dưng hớn hở. hẳn lên.

“Cậu còn nhớ tôi không? Khi đó tôi với ba cậu, ông Chu Thiên Hào có dùng cơm trong một nhà hàng ở Tô Châu, lúc đó cũng có cậu nữa!”

Người giám đốc trung niên cười nói.

“À à, tôi nhớ ra rồi, ông là giám đốc Lý Thiên của công ty du lịch phải không?”

“Phải phải phải, là tôi là tôi, giờ cậu đang gặp chuyện gì vậy?

Lý Thiên cười hỏi.

Bình thường có cảm giác tính cách của Chu Trạch rất dễ gần, nên tất cả mọi người đều thích đùa với anh ta, nhưng ở Tô Châu, tài sản cả tỷ của nhà anh ta cũng được xem là nhà giàu.

Hơn nữa cũng rất dễ thấy, Chu Trạch là trung tâm của nhóm nam nữ này.

Cho nên dù có rắc rối đến đâu thì khi nghe Chu Trạch gặp. chuyện, đâu ai trong bọn họ muốn bỏ đi chứ.

Đặc biệt là mấy cô gái đó.

“Hahaha, vậy thì dễ rồi, giám đốc Lý, vé vào cổng của tôi bị mất rồi, nhưng mà quay lại tìm thì cũng chẳng dễ tìm, muốn hỏi ông có thể để tôi vào thẳng mà không cần vé không?”

Chu Trạch cười nói, trong mắt anh ta, việc này có là gì đâu.

Qua quít lấy lệ một câu rồi nhấc chân đi vào.

“Không được đâu cậu Chu!” Lý Thiên ngăn lại, “Nếu là bình thường thì cậu Chu muốn thế nào cũng được, nhưng trường hợp lần này thì không giống, tôi nói thẳng ngọn ngành với cậu vậy, dạ hội du thuyền lần này, bề ngoài thì là cậu Hoàng ở Tô Châu đứng ra tổ chức cho các cậu ấm cô chiêu đến chơi, nhưng thực ra cậu Hoàng chủ yếu là muốn mời cậu Trần ở Kim Lăng!”

“Cậu Trần?” Chu Trạch và mấy người kia đưa mắt nhìn nhau.

“Khu khụ, có thể cậu không biết cậu Trần, nhưng phố thương mại Kim Lăng chắc là cậu phải biết chứ?”

“Vớ vẩn, ở đó được ca tụng như vàng trên giấy của Kim Lăng, mức doanh thu ở đó quả thực không đùa được đâu, trước đây tôi còn muốn đến sơn trang chơi, cuối cùng suýt thì không thanh toán nổi đó!”

Chu Trạch không kìm được nói.

“Ôi ôi, đừng nói là sơn trang suối nước nóng, thực ra là cả con phố thương mại Kim Lăng đều là của một người, chính là cậu Trần này đấy!”

“Cái gì!"

Chu Trạch hoảng hốt.

Mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta cũng rất kinh ngạc.

Quả thật một số cậu ấm rất có tiền, nhưng đều là tiền của ba bọn họ cả, còn kiểu có cả sản nghiệp như Trần Khiêm, mà còn là sản nghiệp lớn đến vậy thì ngầu quá rồi, đứng sau anh lại là những người thế nào nữa chứ?

Mọi người ngạc nhiên.

“Vì vậy cậu Chu à, việc vào cổng lần này quả thực rất nghiêm ngặc, chỉ sợ có người nào đó lại muốn gây rối hoặc là lũ chó săn lén lút chụp được cái gì!”

Lý Thiên kiên nhãn giải thích.

“Được rồi được rồi, vậy để bọn tôi quay về tìm xeml”

Kết quả lái xe tìm cả buổi cũng chẳng tìm thấy gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.