Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 19: Thật sự Dương Hạ không nhịn nổi nữa phải hỏi




Dương Hạ nói:

"Ngốc này, thật ra những việc đó đều là em thử thách anh thôi!"

Thử thách? Trong lòng Trần Khiêm cười khổ.

Chạy đến khu rừng nhỏ để người ta sờ mó đến nỗi thở dốc. không ngừng mà kết quả lại là thử thách đối với anh?

Trần Khiêm không muốn nói thêm gì.

“Tùy em muốn thử thách thế nào đi, anh trả ảnh cho em rồi, từ nay chẳng ai nợ ai cả. Tạm biệt!"

Trần Khiêm läc đầu rồi quay người bỏ đi.

"Anh anh anh, Trần Khiêm, anh đứng lại cho em! Nếu anh bỏ đi em nhảy xuống hồ cho coil"

Dương Hạ không thể ngờ được răng Trần Khiêm trước đây luôn nghe lời mình, luôn suy nghĩ cho cảm xúc của mình bây giờ lại trở nên lạnh nhạt như vậy.

Cô ta hạ quyết tâm, đi qua sát mé hồ.

Trần Khiêm biết cô ta lại muốn lừa gạt mình nữa.

Vốn dĩ anh định đi luôn.

Nhưng nhìn lại thấy bóng dáng của Dương Hạ nghiêng vẹo. rồi ngã xuống hồ.

Mí mắt Trần Khiêm giật mạnh một cái.

Anh vội xông qua đó ôm Dương Hạ lại.

Mắt cô ta ngân ngấn nước: "Anh đừng cản em, nếu anh không tin em thì cứ để em chết đi, để em chết cho xong!"

Trần Khiêm hít vào một hơi, nói thật thì anh chẳng còn tin Dương Hạ nữa.

Đặc biệt là hôm nay anh đã biết được lý do từ miệng của Ninh Phàm kia.

Nhưng bây giờ còn thật sự đòi nhảy xuống hồ tự tử.

Trần Khiêm cũng chẳng đành nói gì, cùng lúc đó thì trong lòng anh cũng hơi có chút cảm động nên liền nói: "Được rồi, được rồi, anh tin!"

Bấy giờ Dương Hạ mới nin khóc mỉm cười: "Em biết, anh yêu em mà Tiểu Khiêm! Em nhảy hồ tỏ rõ lòng mình không phải vì chuyện sáng nay anh mua túi hiệu, cũng không phải vì anh giàu có hay nghèo khổ mà để chứng minh tình yêu em dành cho anh là thật!"

"Dương Hạ em từ đầu chí cuối chưa từng là một kẻ ham tiền, nếu không chúng ta cũng không yêu đương nhau lâu đến vậy!"

Trần Khiêm không nói gì.

Bấy giờ, Dương Hạ nhìn anh bãng ánh mắt nghỉ ngờ: "Đúng rồi Tiểu Khiêm, em thật sự rất tò mò, sao đột nhiên anh lại giàu đến vậy? Lại bỏ ra ba trăm sáu mươi nghìn để mua một cái túi?"

"Thật sự Dương Hạ không nhịn nổi nữa phải hỏi.

Trần Khiêm biết ngay cô ta chắc chắn sẽ hỏi.

Nhưng bây giờ anh đã không phải là Trần Khiêm mà cái gì cũng nói với Dương Hạ nữa rồi.

Giống vậy, Trần Khiêm cũng tiến hành một thử thách đối với Dương Hạ.

"Ồ, là thế này, mấy ngày trước anh cứu một cô gái nhỏ bị xe tông trên đường, không ngờ nhà cô gái ấy giàu đến vậy, vì tình hình lúc đó vội vã nên họ đã đưa cho anh một tấm thẻ mua hàng dùng một lần đấy! Nói là nó rất đáng giá, thể hiện lòng biết ơn đối với anhl"

Đôi mắt xinh đẹp của Dương Hạ đảo một vòng rồi nói:

"Cũng là nói, tấm thẻ mua hàng cấp Chí tôn kia chỉ dùng được một lần, dùng xong thì không còn tác dụng gì nữa?"

Trần Khiêm gật đầu.

"Thế thế thế... Chiếc túi kia đâu, nếu bán chiếc túi kia thì chắc kiếm được cũng kha khá tiền đấy!"

Trong lòng Dương Hạ hơi thất vọng.

Cô ta thật sự cho rằng trong một đêm mà Trần Khiêm đã đổi đời nữa.

Nhưng nghĩ lại thì chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn kia ở đâu nhỉ.

"Trần Khiêm nói: "Anh tặng túi cho Mã Hân Nhiên làm qua sinh nhật rồi!"

"Gì cơ?I!I!" Dương Hạ thất kinh: "Anh tặng chiếc túi ba trắm sáu mươi nghìn cho người ta rồi à? Cũng có nghĩa là bây giờ anh chẳng còn gì sất?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.