Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 143: "Cái gì mà cửa ải cuối cùng?"




Hôm nay là thứ bảy, Trần Khiêm đang năm trên giường đọc sách, bọn Dương Huy lại rủ nhau ra ngoài chơi hết rồi.

Đúng lúc nhàm chán, chị gái Trần Hiểu của anh đột nhiên gọi điện đến.

"Em đang đọc sách thôi chị! Có chuyện gì ạ?"

Trần Khiêm thấy khá là đau đầu với người chị gái hống hách kiêu ngạo này của mình.

Nhớ trước đây, trong nhà nghèo khó, vì muốn mua một que kem mà anh bị chị gái đánh cho một trận,

măng mình không biết nghe lời.

Hiện giờ thì ngược lại, giáo dục khắc nghiệt kết thúc, tiêu không hết tiền vẫn bị chị gái măng không ngóc đầu lên được.

Trần Khiêm nghĩ đến đây, phát hiện cuộc sống quả là một vở kịch đầy xung đột mang tính bất ngờ.

Còn có cảm giác như đang nằm mơ vậy đó.

"Ừ, chị vừa kiểm tra qua thẻ mua sắm của em, đúng là đã tiêu hết toàn bộ số tiền trong đó, ha ha, tốt lắm tốt lắm, chị nghe Chấn Quốc nói, em còn có tiến bộ rất lớn, đã học được cách sử dụng nguồn lực của gia đình đầu tư vào một công ty nhỏ rồi!"

"Chị tìm hiểu rồi, em giúp doanh nghiệp nhỏ kia là vì để ý con gái nhà người ta đúng không? Chuẩn bị tìm cho chị một cô em dâu hả? Hi hi!"

Trần Hiểu cười giỡn nói.

Mấy ngày nay Trần Khiêm vẫn giữ liên hệ với Tô Mộc Vũ, quan hệ hai người cũng rất mờ ám, hầu như có việc gì Tô. Mộc Vũ đều chia sẻ hết với Trần Khiêm.

Trần Khiêm cũng hết sức vui vẻ tán gẫu với cô ấy.

Nhưng càng chuyện trò, Trần Khiêm lại càng không muốn bước thêm một bước, tiến đến theo đuổi Tô Mộc Vũ.

Không ngờ tin tức này đã truyền đến tai chị gái.

"Không có mài"

Trần Khiêm cười gượng nói.

"Khụ khụ, không đùa em nữa, chỉ là nhìn em bắt đầu quan tâm đến chuyện đầu tư, chị mới nhớ đến một việc, vừa lúc chị tính đầu tư xây dựng vài trường học, khu mua säm gì đó ở Kim Lăng, nhưng chị lại nghĩ, chẳng bãng để em thử một lần, việc này em làm giúp chị đi!"

Trần Hiểu vô tư nói.

"Ø? Nhưng bà chị của tôi ơi, em đâu có hiểu gì về đầu tư đâu?"

"Không hiểu mới để em học, không sao cả, Lý Chấn Quốc sẽ sắp xếp nhân viên chuyên nghiệp giúp đỡ em, hơn nữa đều là những người có năng lực cao siêu, vừa lúc em cũng nhân cơ hội này, học tập nên sử dụng tài sản như thế nào, miễn cho về sau lại không qua được cửa ải quan trọng nhất, đến lúc đấy thì ông ba cũng không có cách nào cứu em.."

"Cái gì mà cửa ải cuối cùng?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.