Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 127: "Không bận."




Không riêng vì hôm nay Lâm Y Y đã giúp mình một lần.

Càng quan trọng là Trần Khiêm thật sự muốn thay đổi bản thân.

Không thể tiếp tục duy trì bộ dạng khúm núm, thậm chí nhu nhược hèn nhát như trước nữa, biện pháp duy nhất chính là làm quen nhiều người hơn!

"Vậy là chúng ta lên lịch hẹn chắc chăn rồi đó!" Lâm Y Y hưng phấn phất phất tay với Trần Khiêm

Trần Khiêm đi cùng Dương Huy trở lại kí túc xá. Dương Huy đương nhiên đã rước được nàng về dinh.

Mà Trần Khiêm muốn theo đuổi Tô Mộc Vũ, lại hơi không biết nên bắt đầu từ đâu.

Dù sao thì thời gian quen biết Tô Mộc Vũ cũng quá ngắn, tùy tiện mở lời, liệu cô ấy có cảm thấy bản thân không đáng tin hay không?

Di động của Trần Khiêm đúng lúc này vang lên.

Nhìn thấy thông báo cuộc gọi, Trần Khiêm có hơi mừng thầm.

Là Tô Mộc Vũ.

"Trần Khiêm, cậu có vội học không, nếu rảnh thì đi tập lái xe với tớ được không?"

"Không bận." Trần Khiêm vui vẻ nói.

"Vậy được, tớ đang ở bãi tập xe, cậu qua đây đi, giới thiệu cho cậu một người bạn của tớ luôn"

Trần Khiêm cúp máy, không quay về kí túc mà đi thẳng đến bãi tập ô tô.

Tất nhiên, trong tay Trần Khiêm còn cầm bộ quần áo vừa mua cho Tô Mộc Vũ.

Hộp quà được bọc rất tỉnh xảo.

Trần Khiêm muốn đợi đến dịp thích hợp tặng nó cho Tô Mộc Vũ.

Nếu trực tiếp tặng quà rồi mở miệng nói thích người ta, dùng với kiểu người như Dương Hạ, Trịnh Thiên Thiên khẳng định là thành công.

Nhưng đối với Tô Mộc Vũ, Trần Khiêm nghĩ trong lòng, thôi quên đi.

Nếu làm không tốt, lại biến khéo thành vụng thì nguy.

Trần Khiêm cũng muốn xem xem người Tô Mộc Vũ sẽ giới thiệu cho anh là ai?

Chẳng qua, khi Trần Khiêm đi đến sân tập,

nhìn đến cảnh tượng diễn ra trước mắt, Trần Khiêm lại ngơ ngác.

Tô Mộc Vũ đúng là có mặt, lúc này cô ngồi ở một bục đá dài bên ngoài sân tập, quay lưng về phía Trần Khiêm

Điều khiến Trần Khiêm sửng sốt là, ngồi sát bên cạnh Tô Mộc Vũ là một chàng trai.

Hai tay của Tô Mộc Vũ vô cùng thân mật khoác lên cánh tay của chàng trai kia.

Hai người dựa vào nhau, nói cười vui vẻ. "Äm"

Trần Khiêm cảm thấy trong óc mình vang lên một tiếng sấm rền.

Là kiểu vô cùng gấp gáp, vô cùng bất ngờ.

Toàn bộ tâm hồn cùng chấn động.

"Tô Mộc Vũ cậu ấy đã có người yêu rồi?"

Trần Khiêm trong lòng lạnh lẽo tự hỏi.

Anh vất vả lắm mới gom đủ dũng khí, chuẩn bị theo đuổi người con gái mình yêu thương, đó còn là một cô gái rất tốt rất lương thiện.

Ngay cả vừa rồi khi đi trên đường, Trần Khiêm đều tưởng tượng đến lúc mình tặng quà, Tô Mộc Vũ sẽ thật vui mừng, hay vì nhận ra tâm tư của mình mà từ chối đây?

Nếu cô ấy từ chối thì mình nên làm sao mới được?

Nhưng, Trần Khiêm cảm thấy đến tám mươi phần trăm là Tô Mộc Vũ sẽ nhận lấy.

Nhưng Trần Khiêm tuyệt không nghĩ đến, sẽ là cảnh tượng trước mắt mình bây giờ.

"Hi! Trần Khiêm, bọn tôi ở đây!"

Vào lúc trong óc của Trần Khiêm đang diễn ra ngàn vạn dòng tư tưởng rối ren, Tô Mộc Vũ quay lại vẫy tay với Trần Khiêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.