Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 112: Bọn họ đang mơ sao




"Ha ha, anh đừng hiểu lầm. Mấy món này là chúng tôi tặng cho anh Trần. Bốp bốp!"

Nói xong chị nhân viên vỗ tay hai tiếng.

Từng đĩa đồ ăn lần lượt được mang vào, thậm chí có vài món bọn họ còn chưa được nhìn thấy đều được mang đến.

Khoảng chừng mười hai món. Chất đầy trên bàn của Trần Khiêm.

Mấy món này có giá ít nhất cũng hơn hai mươi, ba mươi nghìn tệ.

"Này này... Cậu ta chỉ gọi có mấy miếng khoai tây chiên mà các người đã khuyến mãi cho cậu ta nhiều đồ ăn như vậy sao?"

Giang Vi Vi giật mình đứng lên nói.

Bọn họ đang mơ sao.

Cô ta rất muốn ăn thử các món đặc sản của Bếp Gia Viên trong một lần, nhưng không có khả năng. Kể cả mỗi lần ăn hai món thì cũng phải ăn khoảng mười lần.

Hơn nữa có ai đủ giàu để mời cô ta ăn tới mười lần không?

Mấy món đặc sản đắt lắm mà!

Nhưng hôm nay Trần Khiêm chỉ gọi một tô mì với đĩa khoai tây chiên, người ta liền tặng mười hai món.

Hơn nữa chất lượng đồ ăn đều là cao cấp nhất?

Không riêng gì Giang Vi Vi, đám Trịnh Thiên Thiên đều ngơ người, kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.

Trần Khiêm không đoán ra được, là chị quản lý sảnh lớn này biết cách làm việc vậy sao?

Một bàn nhiều đồ ăn thế này anh ăn không hết đâu.

Anh lập tức nhìn về phía Tô Mộc Vũ: "Tô Mộc Vũ cậu có muốn cùng ăn với tớ không?"

'Tô Mộc Vũ không ngại ngùng gì.

Hơn nữa bây giờ cô thật sự cảm giác Trần Khiêm cực kỳ thần bí.

Tại sao người ta lại nể mặt anh như thế? Lập tức cười cười đi tới. Ngồi đối diện Trần Khiêm.

Khỏi phải nói biểu cảm trên mặt Vương Dương cực kỳ khó coi.

"Hừi Tôi biết rồi, có phải gọi khoai tây chiên sẽ được tặng đặc sản đúng không? Nhà hàng đang có chương trình khuyến mãi gì sao?"

Trịnh Thiên Thiên quả thật không tin vào hai mắt mình.

Cô ta muốn ăn nhưng lại rất ngại.

"Đúng vậy, có thể là chương trình khuyến mãi của nhà hàng rồi!"

'Vương Dương không phục nói một câu.

Vừa hay có một nhân viên phục vụ đi vào, Vương Dương liền hỏi: "Có phải gọi một đĩa khoai tây chiên sẽ được tặng đặc sản không?”

Lời nói của hản khiến nhân viên phục vụ ngơ ra sau đó khinh bỉ nói: "Anh bị khùng hả? Một đĩa khoai tây chiên mà đòi tặng đặc sản? Điên!"

Nói xong nhân viên phục vụ hất mặt bỏ đi,

Bếp Gia Viên là một thế lực của phố Kim Lăng, khách bình thường nào dám chọc giận nhân viên phục vụ.

Vương Dương bị vả mặt rồi. Thế mà hẳn dám hỏi ra miệng câu này cơ đấy.

"Trần Khiêm, một mình cậu có ăn hết nhiều món thế không?"

Giang Vi Vi tức tối hỏi.

Trần Kiêm đáng ghét này, nhiều đồ ăn ngon vậy mà không chịu nhường một ít.

"Ồ, các cậu ai muốn ăn thì qua đây!" "Cậu!"

Giang Vi Vi sắp tức chết rồi, cô ta thực sự muốn nếm thử những món ăn bên đó.

"Tôi biết rồi!"

Vương Dương như chợt vỡ lẽ ra điều gì đó.

"Ha ha, Trần Khiêm, chắc lần trước cậu đã tiêu tiền ở đây rất nhiều phải không? Nghe nói cậu đã chỉ tới mấy trăm mấy chục nghìn, thế nên lần này cậu tới nhà hàng mới phá lệ tặng cậu nhiều đồ ăn như vậy, đúng không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.