Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 40: 40: Tỷ Tỷ Thơm Thơm Chào Buổi Sáng




Thiên Hàm trốn ở Tường Vân cung đã được ba ngày, ba ngày này nàng phải vò đầu bức tóc suy nghĩ về tình cảnh dở khóc dở cười của bản thân.

Vốn cứ nghĩ trở lại hoàng cung ngốc với phụ hoàng, mẫu hậu một thời gian rồi sẽ lặng lẽ chuồn đi.

Bỗng dưng trên trời rớt xuống hai vị nương tử, nói vậy cũng không phải, hai người này chính là phụ hoàng cùng mẫu hậu thân yêu của nàng khua chiêng gõ trống rước người ta vào cửa cho nàng.

Xem đi, đến Thái Tử hiện tại cũng chỉ có một chính phi, còn nàng lại có tận hai người, có phải phụ hoàng, mẫu hậu rất yêu thương nàng hay không?

Nói đi vẫn phải nói lại, phụ hoàng, mẫu hậu có lẽ phải bất đắt dĩ mới làm ra quyết định này.

Thân phận của nàng hai người họ rõ ràng hơn ai hết, đương nhiên sẽ không có chuyện rảnh rỗi mở rộng cửa để người ta vào nhà nắm hết bí mật.

Thiên Hàm ngồi ngắm bức tường viện phẳng phiu một cách thẩn thờ, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắt, ai không biết còn tưởng nàng đang chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt mỹ nhân gian, không khí có phần vi diệu đến cả Hắc Nguyệt, Bạch Vân bên cạnh cũng không dám tiến tới làm phiền.

Lắc lắc đầu, nàng vô thức bưng tách trà nhấp một ngụm, tách trà nóng hổi còn nghi ngút khói, mùi hương tản ra dịu dàng khoan khoái.

Ở hiện đại, Thiên Hàm thường xuyên phải ra ngoài xả giao, mỗi lần về tới nhà trên người toàn mùi rượu, nàng không thích nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng.

Lúc rảnh rỗi, nàng dành nhiều thời gian tìm hiểu trà đạo, nàng có sở thích thưởng trà cũng đã nếm qua vô số loại trà ngon.

Trà ở cổ đại lại càng đặc sắc hơn mấy phần, nhưng lúc này đây, đầu lưỡi chỉ cảm thấy đắng chát, hoàn toàn không có vị thanh mát như mong đợi.

Thiên Hàm chép chép miệng, cũng không thể trốn mãi được, nàng biết nữ tử ở thời đại này phi thường chú trọng danh tiết.

Nữ tử gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi, sau này chỉ có thể thờ chồng dạy con lại còn phải học theo tam tòng tứ đức.

Mặc dù từ nhỏ đã được xem như nam hài mà dạy dỗ nhưng suy cho cùng nàng cũng là một nữ nhân, những điều này Thiên Hàm đương nhiên hiểu.

Nàng hiện tại không có tình cảm với hai người bọn họ nhưng không thể cứ thế mà bỏ mặt.

Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó huống hồ Thiên Hàm nàng lại là một Vương gia.

Đã gả cho nàng thì tức là nương tử của nàng, ít nhất nàng phải có trách nhiệm với họ, làm tốt danh nghĩa phu quân, ân,...!cũng không phải, ta hiện tại là ngốc tử, còn phải để các nàng chăm sóc ngược lại a.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng làm mới khó, hai người họ đương nhiên nàng sẽ phụ trách, nhưng phải nói sao với Bạch Nhược Y và Hàn Như Song đây?

Nhất là Nhược Y, nàng ấy còn chưa chấp nhận mình, giờ lại thêm chuyện này, xem chừng bản thân còn chưa bò tới cửa đã bị nàng ấy đạp bay xuống núi.

Không không, là chưa đến chân núi đã bị nàng ấy hạ độc rồi không có mạng để bò lên a.

Nghĩ đến lại phát sầu, dược của Nhược Y nàng đương nhiên đã nếm qua, điều đáng sợ là....nàng không giải được.

Nhìn chủ tử lúc thì vui tươi hớn hở như tìm được chân trời mới, lúc lại lo lắng sợ hãi, lúc lại thâm trầm khó đoán.

Thái độ thay đổi đến mức chóng mặt làm Hắc Nguyệt, Bạch Vân trợn tròn mắt, chủ tử của các nàng thật khó hiểu.

"Bạch Vân, chuẩn bị giấy bút"

Bạch Vân không nhiều lời, nhẹ nhàng đáp vâng liền biến mất.

Thiên Hàm cầm bút trong tay, cứ viết rồi lại viết, một lát lại lắc đầu rồi vò tờ giấy quăng xuống đất.

Không biết nàng đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu buông bút xuống.

Thiên Hàm tỉ mỉ bỏ thư vào bao sau đó giao cho Hắc Nguyệt

"Cho người đem lá thư này đến Tần Quốc, giao tận tay Hàn Như Song"

Từ lúc trở về từ Tần Quốc, nàng và Hàn Như Song vẫn luôn viết thư cho nhau, cứ cách một tháng lại có một lá thư gửi đi.

Hai người chủ yếu kể những chuyện sinh hoạt thường ngày nhưng lại thập phần phấn khích, chỉ riêng lần này nàng là đang thú tội với Hàn Như Song cũng thập phần chờ đợi thư hồi âm từ nàng ấy.

Nàng lại lấy ra một lá thư khác tiếp tục giao phó

"Lá thư này giao cho Hắc Sát, hắn sẽ tự biết xử lý ra sao"

- -----

Ngày hôm sau, Thiên Hàm lại vui vẻ chạy đến Phượng Minh cung bồi phụ hoàng, mẫu hậu dùng thiện.

Bóng người chưa thấy mà âm thanh đã vọng từ ngoài vào

"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đến thỉnh an hai người a"

Nghe giọng nói trong trẻo của nữ nhi, Cảnh Lăng đế cũng là vui vẻ kéo theo nụ cười ôn hoà, nhưng khi nhìn đến hai nữ tử ngồi cạnh Hoàng Hậu, trong mắt ông không giấu nỗi sự lo lắng rất nhanh rồi biến mất.

Thiên Hàm từ ngoài điện oanh oanh mà chạy vào, đến khi thấy Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên cũng ở đây nàng có chút sững sốt.

Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý nhưng đến lúc thật sự chạm mặt lại cảm thấy lúng túng không nói nên lời.

Nàng rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, ngốc ngốc chạy tới chỗ Hoàng Hậu, cúi đầu thơm một cái rõ kêu lên má bà.

"Chào buổi sáng mẫu hậu"

Cảnh Lăng đế giống như đã nhìn quen, chỉ cười từ ái nhìn nữ nhi, nhìn Hoàng Hậu vẻ mặt hưởng thụ, ông thậm chí còn có chút hâm mộ, ai mà biết được, ông cũng là muốn được nữ nhi thơm một cái a.

Thiên Hàm lúc này mới nhìn sang Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên, nàng ngọt ngào gọi

"Tỷ tỷ, chào buổi sáng"

Nhan Cẩn Nhi còn bị hành động vừa rồi của Thiên Hàm làm giật mình, lại thấy người kia đang ngọt ngào nhìn mình, nàng vô thức đưa tay che lên má.

Hành động này làm Thiên Hàm nổi lên tâm tư trêu chọc, nàng hai mắt sáng lên, hứng trí bừng bừng nói

"A, ta quên mất phải thơm hai vị tỷ tỷ chào buổi sáng a"

Nói rồi bước nhỏ tới chỗ Nhan Cẩn Nhi và Triệu Tử Yên, giống như thật sự phải hôn hai người cho bằng được.

Bước tới trước mặt hai người, Thiên Hàm bỗng nhiên dừng lại làm Nhan Cẩn Nhi, Triệu Tử Yên đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn biểu cảm như mới được xá tội của hai người, Thiên Hàm có chút vui vẻ.

Nàng chỉ muốn trêu chọc bọn họ chứ không thật sự muốn hôn người ta a.

Nàng dừng bước chân, như chợt nhớ ra thứ gì, xoay người hỏi Hoàng Hậu

"Mẫu hậu, ta có thể thơm thơm chào buổi sáng hai vị tỷ tỷ sao?"

Theo hiểu biết của nàng, mẫu hậu đương nhiên sẽ đứng ra can ngăn, không để nàng nháo loạn.

Lại có ai mà ngờ, Hoàng Hậu thế mà vui vẻ gật đầu đồng ý.

"Được a"

Thiên Hàm lộp bộp ở trong lòng, mẫu hậu đây là làm sao a? Nàng thầm mắng bản thân đây là chơi dại cái gì, lại lấy đá đập vào chân mình.

Hoàng Hậu thật ra cũng không suy nghĩ sâu xa, hiện tại bà chỉ xem Thiên Hàm như tiểu hài tử năm sáu tuổi mà sủng ái.

Thiên Hàm cắn răng, đã phóng lao thì phải theo lao, chỉ trách mẫu tử nàng không có tâm linh tương thông gì cả.

Nội tâm ầm ầm sóng vỗ nhưng bên ngoài lại vui vẻ chạy tới chỗ Triệu Tử Yên.

Triệu Tử Yên cả kinh, nàng bối rối đứng lên lùi ra sau mấy bước trách xa Thiên Hàm, vẻ mặt nàng như lâm đại địch làm Thiên Hàm có chút muốn cười.

Nghĩ đến tính cách của vị này, Thiên Hàm cũng không dám quá phận, nàng khó khăn nhịn cười, làm ra vẻ mặt buồn bã tủi thân mà cáo trạng với Hoàng Hậu.

"Mẫu hậu, tiểu tỷ tỷ không thích Tiểu Hàm a"

Quay sang nhìn Nhan Cẩn Nhi, ánh mắt nàng sáng lên

"A, ở đây vẫn còn một vị tỷ tỷ"

Nói rồi bước nhanh tới chỗ Nhan Cẩn Nhi, nụ cười ôn hoà hữu lễ trên môi Nhan Cẩn Nhi cũng trở nên cứng ngắt.

Nàng nhanh chóng đứng lên, nội tâm lại đang đánh thái cực, một bên muốn chạy, một bên lại nhớ tới vẻ mặt tủi thân của Thiên Hàm.

Trận chiến nội tâm đang tới hồi cao trào kịch tính thì Thiên Hàm đã đứng ngay trước mặt.

Nhìn đôi đồng tử đen láy, trong sáng thuần khiết của Thiên Hàm, nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Nói thì chậm nhưng hành động diễn ra lại rất nhanh.

Thiên Hàm nâng hai tay áp lên hai bên má của Nhan Cẩn Nhi, nơi lòng bàn tay cảm nhận da thịt mềm mại mịn màng, tay nàng bắt đầu run lên.

Không dám chần chừ thêm, nàng nhẹ nhàng cúi đầu dán môi hôn xuống.

Nhìn tư thế của hai người thật sự giống như đang hôn, nhưng thực tế nụ hôn của Thiên Hàm lại rơi trên mu bàn tay của nàng, không hề chạm tới Nhan Cẩn Nhi.

Nhan Cẩn Nhi đương nhiên cũng nhận ra điều này nhưng vẫn không tránh khỏi một trận đỏ mặt, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với người khác.

Nhưng vừa rồi ở khoảng cách gần như vậy, nàng nhận ra mình không hề bài xích hành động của Thiên Hàm, mặt lại thêm một trận ửng đỏ.

Thiên Hàm vừa nháo xong một trận, ngoài cửa lại có người tiến vào.

Đến là một nam một nữ, nam tử trang phục lam sắc đơn giản nhưng không mất đi khí chất vương giả trên người, tay phải đang dắt tay một nữ nhân xinh đẹp, dáng người tinh tế, tóc đen được tỉ mỉ vấn lên sau đầu, nàng vừa cho người ta cảm giác phóng khoáng của nữ tử giang hồ vừa thấy được sự cao quý uy nghiêm.

Vừa vào cửa, hai người đã chấp tay hướng Cảnh Lăng đế và Hoàng Hậu thi lễ

"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu"

Cảnh Lăng đế mỉm cười phất phất tay

"Đều là người nhà, không cần đa lễ"

Vừa ngẩng đầu, Lăng Thiên Minh đã không giấu nỗi kích động mà bước nhanh tới chỗ Lăng Thiên Hàm.

Hắn trước đó có công vụ quấn thân liền phải xuất thành, tưởng chừng có thể quay về trước tiệc mừng năm mới, lại không ngờ giữa đường gặp chút sự vụ, trễ mất mấy ngày mới về tới hoàng cung.

Vừa biết được tin tức Lăng Thiên Hàm trở về, hắn gấp đến nỗi y phục chưa thay đã vội vã tới đây.

Hơn mười năm không gặp, tiểu đệ của hắn đã lớn chừng này, lại còn xinh đẹp đến mức hắn cũng khó tin.

Rõ ràng Thiên Hàm là nam tử nhưng không hiểu vì cớ gì khi nhìn thấy nàng, trong đầu hắn nghĩ ngay đến hai từ xinh đẹp.

"Tiểu đệ, ngươi,...!ngươi thật sự trở về rồi"

Giọng nói có phần run rẩy, một đại nam nhân lại còn là Thái Tử đương triều, vậy mà khi nhìn thấy đệ đệ lại có dáng vẻ nghẹn ngào, mắt đều đỏ cả lên.

Lăng Thiên Minh hắn cưng chiều nhất vị đệ đệ này, Thiên Hàm vốn dĩ là một thiên tài, chỉ vì hắn không bảo vệ tốt mà xảy ra cớ sự như ngày hôm nay.

Hơn mười năm qua hắn không lúc nào không tự trách bản thân, nhất là khi nghe người khác đàm tiếu, xúc phạm nàng, hắn chỉ muốn phanh thây kẻ đó, hận không thể bịt hết miệng thế nhân.

Được gặp lại Thiên Minh, Tiểu Hàm cũng thập phần vui vẻ, nàng thân thiết hướng Lăng Thiên Minh gọi "ca ca".

Thấy không khí dần trầm xuống, một tia sáng loé lên trong đầu, Thiên Hàm câu môi cười, chắc chắn lại nghĩ ra chuyện xấu.

Nàng nhìn sang chỗ Tề Vân Nhu, ánh mắt trong trẻo, giọng nói thập phần dễ nghe, nàng nhu thuận nói

"A, lại có thêm một tỷ tỷ, mau lại đây để ta thơm thơm chào buổi sáng"

Quả nhiên khi nàng dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩn ra ngây ngốc nhìn Thiên Hàm.

Đến bây giờ Hoàng Hậu mới nhận ra có điểm gì đó sai sai, bà lúc nảy chiều theo Thiên Hàm nháo loạn lại không suy nghĩ tới hậu quả.

Giờ gặp ai tiểu nữ nhi cũng đòi thơm chào buổi sáng thì biết làm sao đây?

"Có được không a mẫu hậu?"

Lúc này không khí từ ảm đạm chuyển sang lúng túng, Hoàng Hậu che miệng ho khan, quay sang Cảnh Lăng đế cầu cứu.

Ánh mắt của bà còn mang theo chút đe doạ ý tứ rõ ràng "chàng mau giúp thiếp nếu không tối nay đừng mong lên giường ngủ"

Mấy chục năm chung sống, liếc mắt một cái Cảnh Lăng đế liền hiểu ý tứ của Hoàng Hậu.

Nhưng việc này thực sự lực bất tòng tâm, chỉ đành cắn răng quay sang hướng khác giả bộ ngó lơ.

Cầu viện binh thất bại, Hoàng Hậu cũng chỉ có nước một người một ngựa, tự xuất binh ra trận

"Tiểu Hàm không được hồ nháo a, Cẩn Nhi cùng Tử Yên là nương tử của Tiểu Hàm vì thế mới được thơm thơm chào buổi sáng, những người còn lại đều không được làm vậy a"

Thiên Hàm một bộ không hài lòng, nàng rõ ràng còn có chút thù dai chuyện lúc nãy, hiện tại muốn làm khó Hoàng Hậu.

Nàng nhăn mày, ngây thơ hỏi

"Nương tử là gì a mẫu hậu, có ăn được không?"

Biết là Thiên Hàm vô ý nhưng nghe xong ai nấy đều mặt đỏ tai hồng, ánh mắt chăm chú nhìn về Hoàng Hậu để xem bà giải thích ra sao.

Hoàng Hậu lại tiếp tục ho khan vài cái, sau đó mới nghiêm túc trả lời

"Nương tử là người thân cận nhất bên cạnh Tiểu Hàm, là người......"

Nói tới đây, nhìn biểu cảm ngơ ngác của Thiên Hàm, Hoàng Hậu cảm thấy có chút đau đầu.

Những thứ này làm sao giải thích cho nàng hiểu đây?

Liếc mắt thấy trên bàn đặt một đĩa bánh Quế Hoa, Hoàng Hậu hai mắt sáng lên, cầm lấy một khối đặt vào tay Thiên Hàm.

"Ân, ân, nương tử chính là như khối bánh này a.

Là của Tiểu Hàm thì Tiểu Hàm có thể ăn"

Nói rồi chỉ tay vào đĩa bánh còn lại trên bàn

"Những cái kia là của người khác, Tiểu Hàm không thể ăn, có hiểu không?"

Thiên Hàm đầu đầy hắc tuyến, không ngờ mẫu hậu của nàng còn có một mặt như thế này, nàng bất đắc dĩ gật gật đầu xem như đã hiểu.

Hoàng Hậu thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra, riêng những người còn lại cố gắng nhịn cười đến vai run rẩy từng hồi.

Sau khi dùng thiện, Thái Tử và Thái Tử phi trở về Đông Cung.

Thiên Hàm, Triệu Tử Yên, Nhan Cẩn Nhi ở lại bồi Hoàng Hậu thêm một lúc rồi cũng trở về Lăng Vương phủ.

Nhân sinh mới lại bắt đầu, hành trình ngốc tử truy thê.........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.