Thực ra đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Trường Khanh và Khưu Uyển Di gặp nhau. Thời gian trước, Khổng Khánh Tường từng dẫn cô đến chỗ Khưu Uyển Di hai lần.
Cô 14 tuổi rất ngây thơ, đơn thuần, tuy ban đầu không thích cha tái giá nhưng dưới sự cố ý lấy lòng của Khưu Uyển Di, Cố Trường Khanh cũng không quá bài xích bà ta.
Rốt cuộc vì sao khi đó mình lại dễ dàng chấp nhận bà ấy? Cố Trường Khanh cố gắng dùng con mắt khách quan đánh giá lại một lần, cuối cùng đã phát hiện manh mối.
Bà ta đang bắt chước mẹ cô. Rất tự nhiên, bất kể là quần áo, trang điểm đều có bóng dáng của Cố Linh Lung. Vừa không khiến Cố Trường Khanh chán ghét vừa có thể khiến cô càng dễ dàng chấp nhận bà ta.
Đúng là tốn không ít công sức!
Khưu Uyển Di nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, thương xót, với một đứa trẻ mới mất mẹ, vẻ mặt này không nghi ngờ gì chính là phù hợp nhất.
– Trường Khanh, đây là con gái cô, Khưu Ngọc Phân, đây là lần đầu hai đứa gặp nhau, hi vọng sau này hai đứa sẽ là bạn tốt.
Khưu Uyển Di giới thiệu con gái mình.
Cố Trường Khanh nhìn về phía Khổng Ngọc Phân.
Khổng Ngọc Phân 15 tuổi đã bắt đầu trổ mã, duyên dáng yêu kiều như đóa hoa sắp nở, cũng khó trách…
Cố Trường Khanh cười lạnh trong lòng.
– Chào em, chị là Khưu Ngọc Phân, rất vui được gặp em.
Khổng Ngọc Phân vươn tay về phía Cố Trường Khanh, đồng thời trong lòng nghĩ: “Thì ra đây là công chúa họ Cố, cũng bình thường thôi…”
Trong lòng sinh ra sự đắc ý.
Cố Trường Khanh cũng vươn tay nhưng vừa chạm đến thì lại rụt vội về.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều ngẩn ra, sắc mặt Khổng Ngọc Phân rất khó coi, đây là ý gì?
Khưu Uyển Di cũng kinh ngạc nhìn Cố Trường Khanh, đây là đánh phủ đầu con gái mình? Tiểu công chúa ngây thơ không hiểu gì cũng có chiêu này.
Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh, tức giận nói:
– Trường Khanh, không được thất lễ như vậy!
Cố Trường Khanh tỏ vẻ áy náy nhưng lại lớn tiếng nói:
– Ngại quá, con không cố ý, chỉ là tay chị ấy có nhiều mồ hôi quá, con không quen… Ai da, trên người chị cũng rất nhiều mồ hôi, hai người đi xe bus đến sao?
Cố Trường Khanh mở to mắt, vẻ mặt rất đơn thuần.
Người hầu xung quanh nghe lời nói của Cố Trường Khanh thì đều nhìn mẹ con Khưu Uyển Di với vẻ coi thường. Đám người hầu này đều làm việc ở Cố gia đã lâu năm, mắt cao hơn đầu, sớm nghe nói tân phu nhân thân phận không cao mà còn muốn ngồi vào vị trí của Cố Linh Lung, lòng sớm đã khinh thường. Nay vì lời nói của Cố Trường Khanh mà càng thêm khinh.
Khổng Ngọc Phân kích động rụt tay về, sắc mặt trắng bệch, tự ti cúi đầu. Sắc mặt Khưu Uyển Di cũng cứng đờ.
Cố Trường Khanh cười lạnh, kiếp trước, một người giả làm chị gái tốt, một người giả làm mẹ hiền để chiếm được sự tín nhiệm của cô, chiếm được sự tôn trọng của mọi người để đứng vững ở Cố gia.
Bây giờ, để xem hai người giả vờ thế nào!
Lòng Khổng Khánh Tường có chút không thoải mái, đó không phải là vì con gái phải chịu nhục mà vì xuất thân của ông có hơn là bao? Ánh mắt của người hầu khiến ông mất tự nhiên.
Ông không khỏi cao giọng:
– Trường Khanh, con nói gì thế? Càng ngày không không có lễ phép!
Cố Trường Khanh rất ngây thơ hỏi:
– Con nói gì sai sao?
Khổng Khánh Tường nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, Cố Trường Khanh nói gì sai? Đi xe bus thì làm sao? Cũng có rất nhiều người đi xe bus, chỉ là lòng tự ti của bọn họ quấy phá thôi!
Ông quay đầu nói với một người hầu:
– Đưa Khưu tiểu thư đi toilet!
Người hầu đi đến bên Khổng Ngọc Phân, lễ phép mà lạnh lùng nói:
– Khưu tiểu thư, mời đi theo tôi!
Khổng Ngọc Phân đi theo người hầu, Cố Trường Khanh quay đầu lại, nhìn bóng Khổng Ngọc Phân, cười tủm tỉm:
– Tiện thì tắm luôn đi!
Bên cạnh, người hầu bưng miệng cười trộm.
Khổng Ngọc Phân run người, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh, ánh mắt sắc như đao. Đám người hầu nhìn thấy liền coi cô ta là loại người không biết cao thấp.
Không nên xem thường đám người hầu, chuyện xấu các nhà đều là từ miệng bọn họ mà ra cả.
Cố Trường Khanh quay đầu, phát hiện Khưu Uyển Di đang nhìn mình, ánh mắt đang lạnh băng lập tức lại trở nên dịu dàng như gió xuân.
– Trường Khanh đúng là cẩn thận.
Ngữ khí Khưu Uyển Di tuyệt đối rất chân thành.
Cố Trường Khanh nhìn bà cười cười.
Cô bỗng nhiên phát hiện, cười thật rạng rỡ trước mặt kẻ thù cũng chính là một cách khiến cho bọn họ khó chịu.
Giờ cô hoàn toàn không thể đánh động bọn họ, cũng chỉ đành dùng cách này để xả giận.
Khưu Uyển Di tuy vẫn mỉm cười nhưng nụ cười đã có chút miễn cưỡng. Bà nghi hoặc nhìn Cố Trường Khanh, lòng thầm nghĩ, Cố Trường Khanh đang cố ý hay vô tình?
Cố Trường Khanh vươn tay mời:
– Cô ngồi đi!
Khưu Uyển Di nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Cố Trường Khanh thì thoáng yên lòng, hẳn là vô tâm. Cô bé này chắc cũng không có tâm cơ gì.
Sắc mặt Khổng Khánh Tường cũng hòa hoãn lại, cũng mời Khưu Uyển Di ngồi.
Ba người ngồi xuống ghế gỗ lim khắc hoa, người hầu lập tức mang trà bánh và điểm tâm lên.
Khưu Uyển Di ngồi xuống rồi, tỏ vẻ tự nhiên đánh giá đại sảnh nhưng Cố Trường Khanh có thể nhìn thấy rõ sự tham lam và hưng phấn trong mắt bà.
Bà nghĩ có thể hưởng thụ được mọi thứ này sao?
Cố Trường Khanh cười lạnh nhìn bà.
Cảm giác được ánh mắt của Cố Trường Khanh, Khưu Uyển Di ý thức được mình đã thất thố, vội thu hồi ánh mắt. Lúc nói chuyện phiếm với Khổng Khánh Tường cũng sẽ hỏi chuyện Cố Trường Khanh, hỏi cô chuyện trường lớp, cuộc sống, có vẻ rất quan tâm.
Cố Trường Khanh đáp có lệ đôi câu, lúc này Khổng Ngọc Phân đã tắm rửa xong, đang bước ra.
Vẫn còn nhỏ tuổi, thiếu kiên nhẫn, sắc mặt rất tệ. Khổng Ngọc Phân càng như vậy, Cố Trường Khanh càng nhìn cô ta cười đến rực rỡ.
Khổng Ngọc Phân không nhịn được lườm Cố Trường Khanh.
Khưu Uyển Di nhìn thấy vội nhíu mày quát:
– Ngọc Phân!
Giọng nói có sự cảnh cáo.
Khổng Ngọc Phân mím miệng, cúi đầu, rất là tủi thân.
Lòng Cố Trường Khanh rất sảng khoái. Muốn giả bộ tốt bụng thì cố mà nhẫn nại đi, dù sao đây là nhà họ Cố, cho dù cô có ngang ngược như nữ hoàng cũng chẳng sao!
Khổng Khánh Tường đau đầu day day trán, quay đầu nói với người hầu:
– Dọn cơm đi!
Bốn người đi vào nhà ăn, dọc đường đi, Khổng Ngọc Phân không nhịn được mà nhìn đông nhìn tây, Cố Trường Khanh thấy vậy cười nói:
– Khưu tiểu thư, có muốn em bảo người hầu mang chị đi thăm xung quanh không?
Thực ra những lời này của cô chẳng có ý gì, chỉ là nụ cười của cô khiến người ta rất không thoải mái. Khổng Khánh Tường đi trước không nhìn thấy nhưng mẹ con Khưu Uyển Di đều thấy rõ.
Mặt Khổng Ngọc Phân đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi trả lời:
– Không cần!
Bước nhanh vài bước đuổi theo Khổng Khánh Tường phía trước.
Cố Trường Khanh cười nói với Khưu Uyển Di:
– Cô à, con gái cô thật thú vị!
Dù Khưu Uyển Di có nhẫn nại đến đâu thì nhất thời cũng biến sắc.