Thiên Kim Trở Về

Chương 202: Cạm bẫy




Khưu Uyển Di ngẩng đầu nhìn gương mặt trẻ trung anh tuấn của ông ta một cái, khẽ lắc lắc đầu, có một số việc chỉ có thể giấu kín trong lòng, không thể nói cùng ai, nếu không kết cục nhất định sẽ rất thê thảm.

– Em đã cho rằng em sẽ vui vẻ nhưng tuyệt đối chẳng vui vẻ chút nào, em nghĩ, nếu số mệnh có thể quay lại một lần nữa, cho em một cơ hội lựa chọn lại…

Khưu Uyển Di bỗng dừng lại không nói. Âu Dương Kính cười hỏi:

– Thế thì làm sao?

Khưu Uyển Di cúi đầu cười khổ:

– Nếu vận mệnh cho em cơ hội làm lại chỉ sợ em vẫn sẽ lựa chọn như thế, bởi vì so với những thứ bây giờ phải chịu đựng thì nghèo khó lại càng đáng sợ hơn, ít nhất bây giờ em có thể tìm được khoái hoạt nơi anh nhưng nếu em chọn nghèo khổ thì chính là tuyệt vọng.

Âu Dương Kính vuốt ve mặt bà ta, ánh mắt dịu dàng như có thể chảy nước, Khưu Uyển Di nhìn ông ta, lòng cũng say, chưa từng có người đàn ông nào nhìn bà ta bằng ánh mắt như vậy, dù là lúc có quan hệ mặn nồng nhất với Khổng Khánh Tường thì bà ta cũng chưa từng được chăm sóc như vậy. Trong thế giới của ông ta, bà có cũng được chẳng có cũng chẳng sao, như bụi bặm trong không khí, đê tiện không thể hình dung.

Là Âu Dương Kính đem lại cho bà niềm hạnh phúc của một người đàn bà.

– Uyển Di, người đàn ông nào có thể nhẫn tâm với một người như em chứ?

Khưu Uyển Di cười ôm chặt lấy Âu Dương Kính:

– Không phải ai cũng như anh, có người rất đáng sợ, trong thế giới của ông ta chỉ có ông ta mà thôi, đặt mình ở vị trí cao nhất, ông ta rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ khiến người ta phải run sợ! Ông ta có thể không chút kiêng dè mà làm tổn thương đến người ông ta không cần.

– Thật mong người em nói không phải là chồng em.

– Nhưng làm sao bây giờ? Chính là ông ta, tuy rằng em cũng không muốn thừa nhận điều này.

– Uyển Di, nhất định em đã phải chịu rất nhiều đau khổ.

– Còn nhiều hơn tưởng tượng của anh nhiều, cho nên em mới không thể buông tay, nếu không những gì em từng phải chịu đựng sẽ chỉ là vô nghĩa mà thôi.

– Uyển Di, ông ta không thương em là tổn thất của ông ta, thực ra em là một người đàn bà đáng được thương yêu, che chở nhất.

Khưu Uyển Di ngẩng đầu nhìn ông ta, nhẹ giọng hỏi:

– Thật sao?

Trong mắt tràn ngập tình cảm nồng nàn.

Đèn trên tường chiếu vào mặt bà ta, cho dù là lúc này, mặt bà ta vẫn trang điểm rất đậm, viền mi đậm, lông mi giả rất dài, phấn trắng son đỏ, sắc thái đậm nét này càng khiến đôi mắt bà ta thêm trống rỗng, thê lương. Lúc bà ta cười, nếp nhăn sâu nơi khóe mắt hiện rõ, cùng với lớp phấn dày đặc mà trông càng đáng sợ hơn.

Nhưng Âu Dương Kính lại cười thật chân tình:

– Đương nhiên rồi, vì sao anh phải lừa em chứ?

– Chẳng lẽ anh không chê em lớn tuổi hơn anh?

– Làm sao có thể?

Âu Dương Kính hôn lên môi bà ta một cái rồi cười nói:

– Trên người em có phong vận quyến rũ khó có thể hình dung, đám thiếu nữ kia so với em sẽ càng lộ rõ vẻ nông cạn, hoàn toàn vô vị như tờ giấy trắng, giống như em mới có nhiều sự bí ẩn quyến rũ khiến người ta mê muội! Em không biết ngày nào anh cũng nhớ em nhiều đến thế nào đâu.

Khưu Uyển Di thỏa mãn thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên hôn ông ta, sau đó nằm dài xuống, mê đắm nói:

– Âu Dương, hôn em đi!

Âu Dương Kính thở dài một tiếng rồi đành phải cúi xuống hôn, hôn khắp người bà ta, lấy hết bản lĩnh ra, đặc biệt là ở những nơi mẫn cảm của bà ta, lưu luyến không rời khiến cho Khưu Uyển Di thở gấp liên hồi. Bà ta sao được hưởng sự khoái hoạt này ở Khổng Khánh Tường? Bình thường đều là hầu hạ ông ta, đem hết công phu ra để hầu hạ cho ông ta thoải mái chứ có bao giờ ông ta hỏi đến cảm nhận của bà.

– Âu Dương… Âu Dương…

Trong lúc kích tình, Khưu Uyển Di kêu tên Âu Dương Kính.

Âu Dương Kính lại cố gắng tưởng tượng bà ta thành cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Sau đó hai người dọn dẹp rồi rời giường.

Âu Dương Kính mặc quần áo rồi đi đến sau Khưu Uyển Di, ôm cổ bà rồi thấp giọng nói:

– Uyển Di, anh muốn cùng bạn bè hùn vốn làm ăn, cần một trăm vạn làm vốn, em có thể cho anh mượn không?

Động tác mặc quần áo của Khưu Uyển Di hơi khựng lại, lòng trầm xuống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Mọi thứ tốt đẹp này đều là bà ta bỏ tiền mua được… Không có tiền thì tất cả cũng đều chỉ là bọt nước.

Khưu Uyển Di im lặng một hồi rồi nói:

– Âu Dương, lúc trước em đã trả nợ giúp anh, còn mua xe cho anh nữa…

Hai tháng tốn đến ba trăm vạn, cũng đủ rồi chứ!

Âu Dương Kính lặng lẽ buông tay, xoay người thản nhiên nói:

– Em không muốn cho anh vay tiền cũng được, cứ coi như là anh chưa nói gì hết.

Chẳng qua là bà già, không có tiền thì ai rảnh mà dỗ dành? Về sau đừng có mơ gọi được ông ta đến dễ dàng thế này!

Vay tiền? Khưu Uyển Di cười lạnh trong lòng, ông ta thực sự định làm ăn sao? Chẳng qua là ném bánh bao thịt cho chó mà thôi…

Nhưng nhìn gương mặt lạnh lẽo của ông ta thì lòng lại có chút hốt hoảng.

Cho dù không phải là chân thật thì khoái hoạt Âu Dương Kính mang đến cho bà ta là thứ không ai có thể mang đến. Tiền của bà ta chẳng qua cũng chỉ là dùng để mua loại đàn ông không có tự tôn ra hầu hạ mình mà thôi, có gì mà không thể? Đời người rất ngắn, bà ta có thể đem tiền này vào quan tài sao? Không hưởng thụ thì chẳng phải đã thất vọng bao năm qua phải chịu khổ sở sao?

Nghĩ vậy, bà xoay người qua chỗ khác, dựa vào lòng ông ta, dịu dàng nói:

– Em cũng không nói là không cho anh mượn, sao lại tức giận vậy, nói thật đi, rốt cuộc anh thích em hay thích tiền của em?

Đáp án thế nào hai người đều rất rõ nhưng không sao, nói thật hay nói dối cũng chẳng sao, bà ta không cần sự thật xấu xí, sự thật này bà ta đã có nhiều lắm rồi, giờ bà ta chỉ cần những lời nói dối ngọt ngào mà thôi.

Còn điểm tốt nhất của Âu Dương Kính lại chính là luôn biết khi nào nên nói gì.

Ông ta ôm lấy Khưu Uyển Di, ôm thật chặt, hơi thở nam tính, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, nhịp tim đập trầm ổn đều khiến bà say mê.

– Đồ ngốc, đương nhiên là anh thích em, nếu không thích em thì đã chẳng nói với em, em nghĩ rằng anh sẽ tùy tiện vay tiền người khác sao? Uyển Di, có phải là em chê ghét thân phận của anh?

Khưu Uyển Di vội ngẩng đầu lên:

– Đương nhiên không phải.

Âu Dương Kính nhìn bà ta đầy tình cảm:

– Tuy rằng cả đời này anh dựa vào phụ nữ mà ăn cơm nhưng anh cũng có chân tình. Từ khi gặp được em anh mới cảm thấy, những ngày tháng trước kia của anh thật sự là uổng phí, anh hi vọng sau này có thể được ở bên em mãi! Em nghĩ anh vay tiền em là vì cái gì? Chẳng qua là anh mong có thể kiếm được tiền cho em, không cần lấy tiền của em nữa, như vậy quan hệ của chúng ta mới có thể bền lâu được…

– Âu Dương…

Khưu Uyển Di ôm ông ta, có cảm giác muốn rơi lệ.

Lời nói dối êm ái nhất trên đời này chính là lời nói dối có xen lẫn với những lời nói thật, bởi vì như thế mới có thể tăng tính chân thật cho câu chuyện, Khưu Uyển Di trầm mê ở trong đó, không muốn thoát ra.

Sau đó, Khưu Uyển Di đưa cho Âu Dương Kính tờ chi phiếu 50 vạn, dù thích ông ta đến đâu thì cũng không thể bất chấp tất cả được, bằng không lần này cho ông ta một trăm vạn thì lần sau ông ta sẽ đòi năm trăm vạn mất, không thể dung túng được.

Âu Dương Kính nhìn con số trên chi phiếu, tuy có chút thất vọng nhưng nghĩ ngày sau vẫn còn rất dài nên mới thoáng thoải mái lại.

Khưu Uyển Di không thể ở lâu, trước khi đi thì dặn:

– Âu Dương, đừng đi chơi bài bạc đó!

Lòng Âu Dương Kính cảm thấy chán ghét nhưng vẻ mặt lại rất thành khẩn:

– Em yên tâm, từ sau khi gặp em anh có chơi bài bạc nữa đâu.

Khưu Uyển Di cười cười rồi mới an tâm rời đi.

Khưu Uyển Di đi được một lúc thì Âu Dương Kính nhận được một cú điện thoại.

Người gọi điện thoại cho ông ta là một người làm việc ở sòng bạc, ông ta từng thắng đậm và cũng từng thua cháy túi ở đó, còn nợ hơn một trăm vạn tiền vay nặng lãi, sau đó vẫn là nhờ có Khưu Uyển Di trả nợ giúp.

– Âu Dương, mau đến đây đi, gần đây khí thế ngất trời, rất kích thích đó!

Âu Dương Kính nhìn tờ chi phiếu 50 vạn trong tay, cười nói:

– Được, tôi đến ngay đây!

Cai cờ bạc? Nào có dễ dàng như vậy, chẳng qua ông ta an phận một thời gian mà thôi, giờ có tiền trong tay làm sao còn nhẫn được. Ông ta thu dọn một chút rồi lái xe đến sòng bạc.

Sòng bạc dưới lòng đất đó nằm ở một nơi bí ẩn ở vùng ngoại thành, sòng bạc kiểu này cứ cách thời gian lại đổi chỗ một lần, cũng chỉ phục vụ khách quen hoặc người mà khách quen mang đến nên dù có bị cảnh sát bắt thì qua một đoạn thời gian sẽ lại tiếp tục như cũ.

Nơi này có đủ loại, mạt chược, đánh bài, xúc xắc… thắng thua cao nhất được ghi lại là một ván được hơn một ngàn vạn.

Âu Dương Kính đi vào trong, bên trong không khí mù mịt, mấy trăm người ở trong đó, nam nữ đều có, thắng thì vui vẻ, thua thì ủ rũ.

Bốn phía đều có những người khỏe mạnh canh giữ.

Âu Dương Kính đi đến một chỗ chơi xúc xắc, nhìn nhìn rồi lấy 1000 tệ đặt ở cửa đại.

Bát mở ra, 4,5,6 điểm, cửa đại thắng!

Tinh thần Âu Dương Kính như rung lên! Hưng phấn lấy lại tiền thắng. Sau đó lại lấy ra 2000 tệ, lại thắng, Âu Dương Kính kích động đến độ mắt sáng bừng lên.

Một người ở bên cạnh đi đến bên ông ta, ôm cổ ông ta cười nói:

– Âu Dương, hôm nay vận may không tệ đâu, không bằng cá lớn hơn chút đi.

Âu Dương Kính nghĩ: Đúng thế, người đánh bạc cần nhất là biết nắm bắt vận may, thắng thì phải thừa thắng xông lên! Ông ta nghiến răng, đẩy số tiền trước mặt, đại khái cũng hơn 1 vạn đặt hết và cửa “tiểu”, kết quả bát mở ra, 1,2,3, tiểu!

Âu Dương Kính hưng phấn nhảy dựng lên, lấy 200 tệ trong số tiền thắng ra nhét vào tay người đàn ông khi nãy:

– Quân ca, mời anh uống rượu!

Người kia vỗ vỗ bả vai Âu Dương Kính, cười nói:

– Cảm ơn, không tồi, tiếp tục đi!

Nói xong thì tránh ra.

Sự kích thích khiến cho Âu Dương Kính quên đi mọi thứ, quên đi nghề nghiệp đê tiện, quên đi sự nhục nhã của mọi người, cũng quên đi áp lực và phiền não của công việc, sự kích thích ấy đã bù lại những thiếu hụt trong tâm hồn ông ta.

Bởi vì một đường thuận gió nên ông ta càng đánh càng lớn, dần dần gần như là mười vạn một ván.

Nhưng sau đó, nữ thần may mắn đã rời xa ông ta, hai tiếng sau, chẳng những thua hết tiền thắng mà cả 50 vạn Khưu Uyển Di vừa cho cũng mất sạch. Thu mặt xám mày tro.

Đang định rời đi thì Quân ca lúc nãy đi đến cười nói:

– Âu Dương, cứ thế mà đi?

Âu Dương Kính ủ rũ nói:

– Đừng nói nữa, thua 50 vạn rồi, hết tiền rồi!

Quân ca cười nói:

– Không có tiền cũng chẳng sao, có muốn lấy chút tiền gỡ vốn, chưa biết chừng lại thắng đó.

Mắt Âu Dương Kính sáng bừng:

– Quân ca cho tôi vay tiền?

Quân ca vỗ vai ông ta, thân thiết nói:

– Giờ ai mà chẳng biết cậu tìm được ông chủ lớn, chúng tôi còn sợ cậu không có tiền trả sao?

Âu Dương Kính ngẩn ra, lần trước chẳng qua vay hơn 30 vạn thôi mà lãi mẹ đẻ lãi con thành ra là hơn 100 vạn, trò vay nặng lãi này chẳng vui chút nào!

Ông ta có chút do dự:

– Cái này…

Quân ca cười cười:

– Tùy cậu thôi, chẳng qua tôi thấy cậu thua nhiều như vậy, định cho cậu mượn để gỡ gạc lại, nếu cậu không cần thì thôi!

Nói xong vỗ vỗ bả ông ta nói “Tạm biệt, lần sau đến chơi” rồi quay người bỏ đi.

Âu Dương Kính nhìn theo bóng dáng của người kia mà nghĩ thầm:

– Nếu không thắng được 50 vạn về thì ăn nói sao với Khưu Uyển Di đây? Trước kia cũng vì mình ham bài bạc nên mới mất nhiều khách tốt, tuổi cũng đã lớn, sao còn nhiều cơ hội như trước được?

Chưa biết chừng sẽ lại thắng trở lại!

Nghĩ vậy Âu Dương Kính gọi Quân ca lại.

Chỉ chốc lát sau, Quân ca đến văn phòng, nói với một người đàn ông hơn 40 tuổi ngồi trong đó.

– Đại ca, đã thu phục được, đã cho hắn vay 30 vạn, chờ hắn thua lại cho vay, chỉ cần thua đỏ mắt thì sẽ chẳng quản được nhiều như vậy nữa!

Người đàn ông kia cười cười rồi nói:

– Mặc kệ hắn ta muốn bao nhiêu thì cũng đều cho vay hết!

– Được!

Quân ca đi ra ngoài.

Chờ Quân ca đi rồi, người đàn ông này lại đi vào trong văn phòng, bên trong cũng có một người đàn ông hơn 40 tuổi ngồi đó, mặc tây trang màu đen, tướng mạo bình dị, khuôn mặt bình tĩnh.

Cũng chính là lái xe kiêm vệ sĩ của Cố Trường Khanh, ông Vương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.