Thiên Kim Trở Về

Chương 196: Hạnh phúc




Tiếng nhạc trong quán bar như những lời nỉ non, bên trong như có một làn khói nhẹ, trong không khí lại đủ các loại mùi hương, tất cả tất cả đều khiến người ta bị mê hoặc đến tận xương tủy.

Bàn tay người kia đặt bên vai Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng mà quyến rũ, có sự kiêu ngạo khó có thể nói nên lời, trong lòng người kia nhất thời nảy sinh cảm giác kính trọng, không kìm lòng nổi mà vội buông tay.

Cố Trường Khanh nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta, cười nhẹ:

– Cho tôi một phòng!

Trong phòng đặt một chiếc sofa rộng, ánh sáng hôn ám, bốn phía trang trí hoa lệ như vườn địa đàng trong truyền thuyết vậy.

Cố Trường Khanh vừa vào, chỉ một lát sau đã có nhân viên trẻ tuổi mang rượu vào, nhân viên mỉm cười rót rượu cho Cố Trường Khanh rồi hỏi đầy ái muội:

– Tiểu thư có muốn tìm một người để tâm sự?

Là tâm sự hay hành sự? Hoặc vừa tâm sự vừa hành sự? Chẳng qua chỉ là trao đổi sòng phẳng mà thôi.

Cố Trường Khanh cười cười, cầm lấy ly thủy tinh chân dài trước mặt, móng tay ánh lên ly thủy tinh trông vô cùng xinh đẹp.

Miệng cô tươi cười rất trong nhưng cũng rất lạnh:

– Tôi muốn gặp Âu Dương Kính!

Mà ngoài kia, sự xuất hiện của Cố Trường Khanh sớm đã khiến quán bar chấn động, bởi vì một mình cô đã bao trọn phòng đắt nhất, gọi loại rượu đắt nhất, lại trẻ tuổi, xinh đẹp cao quý như vậy, quả đúng là thượng đế trong mắt đám trai bao.

Đang lúc đám trai bao xoa tay, nghển cổ chờ đợi phán quyết thì nhân viên đi ra, nhìn ánh mắt nóng bỏng của mọi người rồi nói:

– Mọi người không cần chờ, vị tiểu thư kia muốn là ông chủ Âu Dương!

Âu Dương Kính đang lười nhác nói chuyện phiếm với nhân viên nghe vậy thì giật mình, bên cạnh một người trẻ tuổi liếc nhìn ông ta một cái, chua chua nói:

– Gần đây ông chủ Âu Dương chắc gặp vận đào hoa rồi, sao chuyện tốt nào cũng bị ông ấy chiếm hết vậy!

Bề ngoài, Âu Dương Kính bình thản nhưng trong lòng lại rất đắc ý. Tuy rằng ông ta lớn tuổi nhưng so với một số tiểu tử trẻ tuổi lại chẳng hề kém cỏi hơn, còn gì có thể chứng tỏ năng lực hơn việc được lọt vào mắt xanh của khách?

Ông ta cười đứng lên, vươn vai nói:

– Xem xem rốt cuộc là khách gì mà khiến mọi người trông chờ như vậy.

Âu Dương Kính đẩy cửa căn phòng VIP ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lạnh lùng đang ngồi trên sofa, trong tay cầm một chiếc ly thủy tinh, da trắng như tuyết, móng tay sơn đen hình thành nên sự đối lập tuyệt vời, vô cùng hấp dẫn thị giác. Người con gái nhìn qua ông ta, đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ tươi, trong nụ cười của cô, khí chất cao quý lạnh lùng cứ tự nhiên mà lộ ra.

Trong nháy mắt, Âu Dương Kính như bị mê hoặc, dù là lúc còn trẻ trung phong độ nhất ông ta cũng chưa từng gặp được vị khách nào cao quý như vậy.

Con gái xinh đẹp, trẻ trung mà giàu có còn cần đến đây mua vui sao?

– Âu Dương Kính, nghe nói ông là sự an ủi tốt nhất dành cho phụ nữ.

Cố Trường Khanh nhìn ông ta, nhẹ nhàng nói.

– Trong mắt tôi, phụ nữ mãi là điều tuyệt vời đáng được yêu thương nhất.

Âu Dương Kính nở nụ cười nghề nghiệp, ngồi xuống bên cạnh Cố Trường Khanh, sau đó rót rượu cho cô, ông ta nhìn cô cười thật quyến rũ:

– Tối nay chính là ngày khó quên nhất đời tôi.

Nửa giờ sau, Cố Trường Khanh đã hiểu ra vì sao Khưu Uyển Di lại chọn ông ta.

Âu Dương Kính có bề ngoài xuất sắc là điều không thể nghi ngờ, chỉ cần ăn mặc chỉn chu thì vẻ anh tuấn của ông ta sẽ chẳng hề thua kém Khổng Khánh Tường, nhưng ông ta lại thức thời, dịu dàng, chu đáo hơn Khổng Khánh Tường nhiều. Ông ta có một đôi tai nhạy bén, lúc lẳng lặng lắng nghe phụ nữ nói chuyện thì đôi mắt đen láy sẽ nhìn đối phương thật chăm chú, sâu kín. Ông ta luôn biết phụ nữ muốn nghe gì, muốn thứ gì, ông ta biết khi nào thì nên nói gì, thậm chí còn biết khi nào thì nên phản ứng ra sao, thậm chí nụ cười trên mặt cũng có thể điều chỉnh rất tốt, sẽ khiến phụ nữ cảm thấy mình là người quan trọng nhất trong mắt ông ta. Cho dù là người phụ nữ mặt đầy nếp nhăn cũng có thể tìm được sự tự tin đó từ ông ta.

Quả thực ông ta chính là tinh anh trong lĩnh vực này, chỉ tiếc trời sinh ham mê cờ bạc, nếu không đâu chỉ là như hôm nay? Không có người đàn bà nào giữ mãi hứng thú với một con nghiện cờ bạc được. Ông ta có rất nhiều phương diện vượt trội so với Khổng Khánh Tường nhưng lại không phú quý được bằng Khổng Khánh Tường. Đương nhiên, đây là nguyên nhân khiến Khưu Uyển Di có được ông ta. Nếu không, Khưu Uyển Di là một người đàn bà gần 50 tuổi, sao có thể tìm được nhiệt tình từ một người đàn ông quyến rũ kém mình mười tuổi?

Cố Trường Khanh tới đây là muốn hiểu biết thêm về con người Âu Dương Kính, phỏng đoán vị trí của ông ta trong lòng Khưu Uyển Di.

Kết quả khiến cô rất vừa lòng, loại đàn ông này chính là người Khưu Uyển Di đang rất cần. Bà ta tìm được sự thỏa mãn từ Âu Dương Kính, đương nhiên cũng sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua.

Cố Trường Khanh đạt được mục đích rồi thì cũng không định ở lâu, lập tức lấy trong túi ra một tập nhân dân tệ, đặt lên bàn rồi nhìn Âu Dương Kính, thản nhiên nói:

– Rất vui khi ông đã cho tôi một buổi tối vui vẻ.

Âu Dương Kính nhìn số tiền trên bàn mà hoảng sợ, không ngờ tiền lại đến dễ dàng như vậy, tuy nói gần đây vận khí của ông ta không tệ, tìm được thần tài nhưng cũng bị đối phương quản gắt gao, hầu hạ bà ta cũng chẳng dễ dàng chút nào! Nếu thần tài được như người con gái này thì tốt biết bao…

Âu Dương Kính vừa định phát huy sức quyến rũ của mình nhưng Cố Trường Khanh lại chẳng thèm nhìn ông ta, đứng dậy đi ra ngoài, bóng dáng lạnh lùng, xinh đẹp và kiên quyết.

– Tiểu thư…

Âu Dương Kính đứng lên, nhìn bóng dáng của cô mà nhất thời có chút buồn bã.

Cố Trường Khanh lập tức rời khỏi quán bar, bước lên một chiếc xe màu đen vẫn luôn đậu ở bên ngoài.

Cô đi lên, tháo tóc giả vứt qua một bên rồi nói với ông Vương đằng trước:

– Chú Vương, cháu nhớ chú từng nói, chú có bạn bè trong thế giới ngầm đúng không?

Ông Vương bình tĩnh trả lời:

– Không sai, quả đúng là tôi có một số người bạn khá thân thiết.

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn tấm biển lấp lánh treo trước quán bar:

– Chú Vương, cháu cần chú dùng mối quan hệ của mình làm giúp cháu một chuyện.

Khưu Uyển Di, bà cứ chờ đi, tôi sẽ từ từ đòi lại những thứ bà nợ tôi! Cái gì gọi là sống không bằng chết, bà sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi!

Cố Trường Khanh không về nhà mà đi thẳng đến nhà chú Văn. Hôm nay cô nhận được điện thoại của Mike, Mike bảo cô mau chóng liên lạc với anh, xem ra là có chuyện quan trọng. Vừa khéo Cố Trường Khanh cũng có chuyện muốn nói với Mike, để đề phòng, cô quyết định nói chuyện với Mike ở nhà chú Văn.

Mở webcam, sắc mặt Mike có chút nặng nề:

– Helen, may mà nhờ cậu nhắc nhớ, mình đã phân tích thị trường ngoại hối châu Âu thật cẩn thận và cục diện của Hi Lạp, nhất là hướng đi của phố Wall, tuy rằng không tra được tin tức gì nhưng mình cảm thấy thị trường có chút quỷ dị, mình quyết định vẫn nên dừng lại, không thể mạo hiểm tiếp được.

Cố Trường Khanh nghiêm mặt nói:

– Mike, vừa vặn mình cũng muốn nói với cậu về chuyện này, Mike, cậu có đồng ý đánh cược với mình một lần không! Thắng thì tài chính của công ty tăng lên gấp mấy lần, thua thì công ty sẽ gặp phải nguy cơ lớn, đương nhiên, cậu có thể bỏ qua nhưng mình vẫn cần cậu giúp đỡ.

Vẻ trịnh trọng của Cố Trường Khanh khiến Mike kinh ngạc, đôi mắt màu lam của anh lóe lên, vẻ mặt cảm động:

– Helen, cậu định làm gì?

Cố Trường Khanh nhìn anh, chậm rãi nói:

– Mike, mình muốn cậu dùng tài chính trong tay làm không đồng Euro! (Mình k hiểu lắm mấy khái niệm này đâu nhé L)

Mắt Mike càng tỏa sáng:

– Helen, chẳng lẽ cậu cho rằng đồng Euro sẽ sụt sao? Dựa vào cái gì cậu có thể kết luận như vậy?

Dựa vào cái gì? Dựa vào ấn tượng trong kiếp trước của cô, chậm nhất là cuối năm nay, đầu năm sau, Hi Lạp sẽ xảy ra chuyện lớn, mà theo lời Mike đã nói, việc này có lẽ sẽ có liên quan đến phố Wall. Phố Wall ra tay thu lợi, họ thu lợi thì người khác sẽ chịu thiệt, rất rõ ràng, người chịu thiệt chính là Hi Lạp. Trong ấn tượng kiếp trước, tuy cô không rõ rốt cuộc Hi Lạp đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết ảnh hưởng của nó không nhỏ, nghe các bản tin không ngừng đưa tin là biết, nếu ảnh hưởng lớn như vậy thì liên minh Châu Âu sao có thể không bị vạ lây, mà thứ đầu tiên bị ảnh hưởng chính là đồng Euro.

Cố Trường Khanh kết luận, cuối năm nay, đầu năm sau, đồng Euro nhất định sẽ bị sụt giá trầm trọng!

Không nhân cơ hội này kiếm lợi lớn thì cũng quá có lỗi với cơ hội được tái sinh của mình rồi.

Chỉ cần có được số tiền lớn thì cô càng chắc chắn sẽ đá được Khổng Khánh Tường xuống đài!

– Mike, nguyên nhân thì mình không nói được, hơi ảo diệu một chút, đây đều là trực giác của mình nhưng cậu biết mình lâu như vậy, hẳn là biết mình không phải là loại người mạo hiểm rồi chứ. Đương nhiên mình rất chắc chắn thì mới làm thế.

Mike nhớ lại lúc trước Cố Trường Khanh mua cổ phiếu dầu mỏ, vẻ tự tin, thong dong có thể nắm bắt được mọi thứ và kết quả thắng lợi sau đó quả thực đã khiến Mike sợ hãi không thôi. Nên biết rằng, dù là Buffet thì cũng không hề chắc chắn với sự đầu cơ như vậy!

Hơn nữa, căn cứ vào điều tra thị trường trong thời gian này, anh luôn cảm thấy sẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra. Trong thời gian này, biểu hiện của đồng Euro cũng có chút bất thường, hoặc chính là như dự đoán của Helen vậy.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh lệ của Cố Trường Khanh trong màn hình, Mike nhớ lại những gì Cố Trường Khanh đã giúp đỡ mình, dù ở thời điểm khó khăn nhất cô cũng chưa từng muốn buông tay mà còn tự bỏ tiền túi ra để giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn.

Đúng như lời Cố Trường Khanh, đây là một lần đánh cược, mặc kệ là thắng hay thua thì đều đủ để khiến lòng người hoảng hốt. Nhưng trong cuộc đời luôn có rất nhiều thứ quan trọng hơn lợi ích, giống như tình bạn giữa bọn họ đã vượt qua sự thắng thua này rồi.

– Helen, trước giờ chúng ta đều là kề vai chiến đấu, ngay cả lần này cũng sẽ không là ngoại lệ.

Mike mỉm cười.

Mặc kệ là thắng hay thua thì cũng không quan trọng bằng tình bạn của bọn họ! Quyết định của anh không phải là vì anh chắc chắn với chuyện này mà là bởi vì ủng hộ cô còn quan trọng hơn lợi nhuận rất nhiều.

– Mike, cảm ơn cậu!

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói.

Sau khi sống lại, cô không chỉ có được tình yêu khắc cốt ghi tâm mà còn có được tình bạn khăng khít đó, dù chẳng sống được quá 24 tuổi thì cả đời này của cô cũng chẳng còn gì để tiếc nuối.

Đã cố gắng, đã phấn đấu, đã có được, đã mất đi, có yêu có hận, tất cả những thất tình lục dục trong cuộc đời con người cô đều đã nếm trải, xâm nhập đến cốt tủy cô khiến cho cuộc sống của cô dù ngắn ngủi nhưng cũng không buồn chán mà đầy đủ mọi màu sắc, phấn khích vô cùng.

Cố Trường Khanh phát hiện, mấy ngày này cô rất hay cảm khái, có lẽ là vì đã sắp qua năm 2009 rồi, cô chỉ còn lại một năm mà thôi.

– Helen, nếu thật sự muốn cảm ơn mình thì trước lễ Noel qua Mỹ mời mình ăn cơm đi?

Mike cười nói.

Thực ra lúc đó Cố Trường Khanh phải lo việc đại hội cổ đông nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Mike, nhớ lại có lẽ thời gian của mình cũng chẳng còn lại nhiều, cần gì phải khiến bạn thân thất vọng, bỏ ra hai ngày sang Mỹ một chuyến cũng chẳng sao.

– Được, đến lúc đó sẽ gọi điện cho cậu nhé! Cố Trường Khanh cười nói.

Mike thấy Cố Trường Khanh đồng ý thì rất vui, cười như đứa trẻ nhỏ.

Thực ra có đôi khi nghĩ, lại, Cố Trường Khanh cảm thấy mình rất có hi vọng thoát khỏi cái kết chết chóc năm 24 tuổi đó.

Bởi vì có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Ví như, cô đã quen biết với Hoàng Thao, hơn nữa còn yêu thương Phùng Tước, mình cũng chẳng còn là con rối để Khổng Khánh Tường thoải mái đùa nghịch như kiếp trước, không thể nào theo lời ông ta mà đi coi mắt với Hoàng Thao được.

Ví như, kiếp trước nguyên nhân cái chết của cô là trong lúc cơ thể suy yếu lại bị dị ứng. Nhưng kiếm này cô rất khỏe mạnh, hơn nữa cũng không dị ứng với lòng trắng trứng nữa, nguyên nhân cái chết kiếp trước sẽ không thể thành sự thật được.

Như vậy có nghĩa là kiếp này mình đã tránh được một kiếp?

Nhưng mà, cái chết của chú Văn, cha Triệu Nghị và vú Dung thì lại khiến cô bất lực như vậy, tựa như vận mệnh không thể thay đổi, khiến hi vọng của cô cũng bị đè ép lại.

Giờ, mọi thứ đều khiến cô lưu luyến, bất kể là tình yêu hay tình bạn, cuộc sống tương lai hay từng bước thành công của kế hoạch báo thù, cô muốn sống mãi, muốn tận mắt thấy kẻ thù bị trừng phạt, báo ứng, muốn cùng người yêu thương sống hạnh phúc, vượt qua bốn mùa xuân hạ thu đông, nhìn mặt trời mọc ngắm mặt trời lặn, hoa nở hoa tàn, muốn thấy các bạn bè của mình cũng được vui vẻ thoải mái, mãi cho đến già vẫn có thể thân thiết bên nhau, cô còn muốn đi du lịch nhiều nơi, nhìn ngắm phong cảnh trên thế giới, còn muốn sinh con đẻ cái, còn muốn…

Cô nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này, cô vẫn tin như vậy.

Nhưng việc này cô chưa từng để lộ ra trước mặt bất kì ai, mọi lo lắng hoảng sợ cô đầu giấu ở trong lòng. Nếu cô có thể sống tiếp đương nhiên là tốt nhất nhưng nếu không thể…

Trên thế giới mỗi ngày có bao nhiêu người chết, bao nhiêu người gặp những cái chết bất ngờ? Có bao nhiêu người phải đau nỗi đau mất đi người yêu thương? Đến lúc đó, cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Mọi người sẽ buồn bã nhưng thời gian là liều thuốc công hiệu nhất trên đời, lâu dần, cô sẽ trở thành kí ức vĩnh hằng với mọi người.

Trước đó, không cần thiết để người khác phải lo lắng cùng mình!

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến sinh nhật của bà nội Phùng Tước.

Trước đó, Cố Trường Khanh bảo Phùng Tước cùng cô đi chọn quà cho bà nội anh. Lúc ấy Phùng Tước cười nói:

– Không cần, nhà anh không có thói quen này, em đến đã là món quà tuyệt nhất rồi.

Cố Trường Khanh kiên quyết:

– Không được, đây là lễ phép, sinh nhật của trưởng bối sao có thể đến tay không.

Phùng Tước không lay chuyển được cô nên đành phải cùng cô đến trung tâm thương mại mua quà.

Lúc hai người đi dạo phố, Cố Trường Khanh hỏi anh:

– Bà nội anh thích nhất là cái gì?

Phùng Tước cười nói:

– Bà nội anh thích anh nhất!

Cố Trường Khanh cáu tiết véo hông anh một cái:

– Người ta đang nói chuyện đúng đắn với anh đó.

Phùng Tước đau đến nhe răng, nhướng mày, bá đạo ôm cô vào lòng, vừa đi vừa thấp giọng nói:

– Em định mưu sát chồng sao!

Cố Trường Khanh thấy xung quanh có không ít ánh mắt nhìn về phía bọn họ, đúng là vì thằng nhãi Phùng Tước này hấp dẫn mọi người.

Hôm nay anh mặc áo khoác màu nâu, quần màu đen, chất liệu và đường cắt may tuyệt vời khiến dáng người cao ráo của anh trông thật đẹp, hơn nữa ngũ quan tuấn tú, khí chất chính trực quả thực đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả những cô gái xung quanh.

Vấn đề là người này lại như không biết mình đang là tiêu điểm trong đám đông, bình thường còn rất quy củ nhưng chỉ cần ở bên cô là lại không đứng đắn chút nào cả!

Như bây giờ vậy thì có thể yên ổn đi đường không? Cố Trường Khanh giãy dụa tỏ ý chống đối:

– Mọi người đang nhìn đó!

Phùng Tước cười cười, vẻ mặt như ánh nắng mặt trời, lại càng hấp dẫn:

– Nhìn thì nhìn, anh ôm vợ anh còn phải ngại ai chứ.

Nói xong còn mỉm cười với những người đang nhìn khiến người ta ngượng ngùng, đều quay đầu đi.

Cố Trường Khanh nhìn anh, sẵng giọng mắng:

– Ai là vợ anh?

Nhưng lòng cô lại rất ngọt ngào.

– Ngoài Cố Trường Khanh đã đánh dấu anh khi anh còn là cậu thiếu niên thì còn là ai được đây?

Phùng Tước cúi đầu nhìn cô cười, hai mắt lấp lánh dưới ánh đèn.

Đương nhiên Cố Trường Khanh biết anh ám chỉ chuyện cô hôn anh, mặt không khỏi nóng bừng lên. Cô vội khép miệng lại nhưng Phùng Tước còn không chịu tha cho cô, cúi đầu nhẹ nhàng nói vào tai cô:

– Em thừa nhận đi, từ lúc đó em đã thầm thích anh rồi.

– Đúng thế, đúng thế, anh đẹp trai nhất! Cố Trường Khanh cười nói.

Tiểu tử kia mắt sáng lấp lánh, dương dương tự đắc.

Cố Trường Khanh thấy anh vui vẻ thì lòng cũng rất vui. Ai thích ai trước cũng chẳng quan trọng, nếu anh nghĩ thế sẽ khiến anh vui thì cần gì để anh thất vọng?

Cố Trường Khanh cười cười, ánh mắt liếc nhìn qua quầy trang sức thì lập tức sáng bừng lên:

– Em biết tặng gì rồi, tặng phỉ thúy cho bà nội anh là thích hợp nhất!

Cô kéo Phùng Tước qua đó.

Cố Trường Khanh bảo người bán hàng đem tất cả những đồ trang sức bằng phỉ thúy ra cho cô xem, còn cố kéo Phùng Tước qua, bắt anh cho ý kiến.

Phùng Tước nhìn hàng loạt những món đồ xanh xanh đó, mắt lóa lên, chỉ đành nói:

– Cái này anh không hiểu gì cả, em cứ xem đi, anh qua bên này xem.

Nói xong bước qua một bên.

Cố Trường Khanh cũng mặc kệ anh, tự mình lựa chọn. Cô nhìn từng cái, hoa tai, vòng cổ, vòng tay, nhẫn, nhân viên bán hàng ở bên cạnh kiên nhẫn giới thiệu, cuối cùng Cố Trường Khanh chọn trúng một chiếc ghim cài áo hình hoa mẫu đơn.

Lá cây làm bằng phỉ thúy xanh biếc, đóa hoa trắng nõn làm từ bạch ngọc, nhụy hoa làm từ vàng, điêu khắc tinh tế, vô cùng xinh đẹp, Cố Trường Khanh càng nhìn càng thích, cô xoay người vẫy Phùng Tước.

Nhưng không ngờ, Phùng Tước đứng ở không xa cô, nhẹ nhàng cầm tay cô, anh nhìn cô mỉm cười, trong nụ cười có vẻ ôn nhu như mưa thuận gió hòa, nhè nhẹ thổi ấm cõi lòng cô.

Anh nắm tay cô, chậm rãi đi đến bên cô, trong lúc này, anh vẫn nhìn cô, đôi mắt sáng bừng dưới ánh đèn càng thêm rõ nét, mang theo thần thái động lòng người.

Cố Trường Khanh nhìn anh, tim như có cái gì đang vuốt ve, vừa chua xót lại vừa mềm mại, cảm giác ấy không thể hình dung được, khiến cô rất muốn rơi lệ.

Sau đó, anh vươn tay kia, hai ngón tay cầm một chiếc nhẫn bạch kim nho nhỏ, viên kim cương trên nhẫn lóng lánh trong tay anh, đôi mắt anh còn sáng hơn kim cương.

Tay Cố Trường Khanh khẽ run lên, anh lại càng kiên định nắm tay cô, sau đó cẩn thận, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn đó vào ngón áp út của cô.

Cố Trường Khanh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kia, kim cương sáng lóa ánh vào đôi mắt trong veo của cô, dường như có ánh lệ.

– Thích không?

Bóng dáng anh như làn nước thấm vào linh hồn của cô.

Cô gật gật đầu, muốn nói thích nhưng đến khi hé môi mới phát hiện, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, nói không nên lời.

Cô nhìn chiếc nhẫn kia, gật đầu rồi lại gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy, chưa bao giờ thấy chiếc nhẫn nào đẹp như vậy.

Anh hơi cúi người xuống, vẫn cầm tay cô, anh nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói:

– Nha đầu ngốc, cái này là để đeo cả đời, phải chọn cho kỹ vào!

Cố Trường Khanh muốn cười, cô nhìn anh, gật gật đầu rồi cười. Phùng Tước nhìn nụ cười của cô, nụ cười bên môi càng thêm sâu sắc, lan tràn đến sâu trong đáy mắt, ấm áp như ánh mắt trời, dịu dàng như làn nước ấm, một khắc đó, mọi thứ như bị lu mờ trong ánh nhìn rạng rỡ này của anh.

Bất giác, một giọt nước mắt lăn dài theo khóe mắt cô, anh vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấy, giọng nói nhẹ nhàng như gió:

– Nha đầu ngốc….

Phùng Tước vốn định trả tiền cho chiếc ghim cài áo Cố Trường Khanh chọn nhưng Cố Trường Khanh kiên quyết tự trả, Phùng Tước cũng chẳng tranh với cô mà còn cười nói:

– Cũng được, em còn lắm tiền hơn anh cơ mà!

Khiến Cố Trường Khanh bật cười.

Lúc Phùng Tước đi mua nhẫn, nhân viên bán hàng vừa gói lại giúp Cố Trường Khanh vừa nhẹ giọng nói với cô:

– Tiểu thư, tôi rất hâm mộ cô có được người yêu đối xử tốt với mình như vậy.

Cố Trường Khanh hơi nghiêng đầu, nụ cười lẳng lặng hiện lên, như nắng sớm trong sương mù, ánh sáng mông lung, đẹp đến mê hồn.

– Đúng thế… Cô cười nói.

Cô ngẩng đầu thấy Phùng Tước đi về phía mình, như thể hạnh phúc đang đến gần bên cô.

***

20 tháng 11, sinh nhật của bà nội Phùng Tước.

Thực ra Phùng gia cũng không muốn phô trương lớn nhưng quan hệ nhà họ khiến bọn họ không thể lặng lẽ tổ chức sinh nhật. Hôm đó, khách đến đều là không mời mà đến, Phùng gia biết trước sẽ là như vậy nên đương nhiên đã chuẩn bị tốt mọi thứ.

Hôm đó, Phùng Tước sợ Cố Trường Khanh đến một mình sẽ mất tự nhiên nên cố ý đón cô qua.

Lần đầu gặp cha mẹ Phùng Tước, nói Cố Trường Khanh không lo lắng thì là nói dối. Từ mấy hôm trước cô đã bàn với stylist về việc ăn mặc cho ngày hôm nay, nội dung chính là thật tao nhã, thể hiện được khí chất của mình. Sau đó, Cố Trường Khanh chọn một bộ váy liền của một nhãn hàng trong nước, áo choàng dài, đồ trang sức trang nhã, rất khiêm tốn mà vẫn xinh đẹp.

– Em thế này có được không?

Cố Trường Khanh hỏi Phùng Tước đến đón cô, bởi vì thích anh nên cũng mong được người nhà anh yêu quý.

Phùng Tước nhìn cô rồi nắm tay cô cười nói:

– Đẹp lắm, em mặc gì cũng đẹp, đừng lo lắng, người nhà anh rất tốt.

Sau đó cúi đầu “ơ” một tiếng:

– Sao không đeo nhẫn anh tặng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.