Thiên Kim Trở Về

Chương 120: Bá đạo




Trên đường về, Phùng Tước vừa lái xe vừa xin lỗi Cố Trường Khanh:

– Chắc chắn là mấy ngày nay đi chơi làm em quá mệt mỏi, đều tại anh không tốt, không chăm sóc cho em được chu đáo.

Cố Trường Khanh cười nói:

– Không phải tại anh, là tự em không cẩn thận.

Phùng Tước quay đầu nhìn nhìn chân cô rồi hỏi:

– Bây giờ còn đau nữa không?

– Không có chuyện gì, em đâu có yếu ớt như anh nghĩ.

Cố Trường Khanh không nhịn được cười nói.

Phùng Tước cũng cười không nói thêm được gì.

Đến Princeton, Phùng Tước dừng xe rồi qua bên kia mở cửa xe cho cô, tiện thể xem xét vết thương ở chân cô.

– Hình như bị sưng. Hay là đến bệnh viện? Phùng Tước có chút sốt ruột.

Cố Trường Khanh vội cười:

– Vết thương nhỏ thôi, em về bôi chút dầu là được rồi.

– Thực sự không sao? Phùng Tước ngẩng đầu nhìn cô.

Cố Trường Khanh ngừng cười nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói:

– Thực sự không sao.

Phùng Tước gật đầu, xoay người quay lưng về phía cô:

– Anh cõng em lên.

Cố Trường Khanh sợ hãi cười:

– Không cần, em tự đi được.

Giọng nói của anh trầm lại:

– Trường Khanh, nghe lời.

Ngữ khí rất cố chấp, không cho phản đối lại.

Cố Trường Khanh bĩu môi, vẫn dựa vào lưng anh. Tấm lưng anh rộng lớn mà vững chãi, cô cảm thấy cô hoàn toàn có thể nằm ngủ trên lưng anh.

Anh đứng dậy, Cố Trường Khanh có cảm giác như đang đứng trên tòa cao ốc.

Anh cõng cô lên rồi đóng cửa xe, đi vào nhà trọ, vào thang máy.

– Thả em xuống đi, hôm nay anh cũng mệt rồi.

Vào thang máy rồi, Cố Trường Khanh nói.

– Không cần, anh không sao, tốt nhất chân em không nên chịu lực gì cả.

Cố Trường Khanh cười:

– Làm gì có chuyện? Chẳng lẽ ngày nào anh cũng cõng em?

Anh bỗng nhiên không lên tiếng, dù ánh sáng trong thang máy hôn ám nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy lỗ tai anh đỏ ửng khiến cô cũng hơi ngượng.

– Hình như mình lại đùa giỡn anh…

Thực ra cô cũng không cố ý…

– Mấy ngày tới anh sẽ đều chăm sóc cho em. Em có chuyện gì thì cứ gọi, anh sẽ đến bất kì lúc nào, em đừng đi lại nhiều.

Anh cúi đầu nói.

Suýt thì Cố Trường Khanh đã nói, thế còn tắm rửa, đi toilet? May mà cô kịp nhịn lại.

Chẳng có cách nào, ở bên bạn bè Trung Quốc, miệng có đôi lúc thật xấu xa.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Phùng Tước cõng cô ra ngoài.

Chỉ một lát sau đã đến cửa phòng Cố Trường Khanh, anh dừng lại nói:

– Em mở cửa đi.

Cố Trường Khanh lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, Phùng Tước cõng cô đi vào rồi đặt cô ngồi trên sofa.

Cô nhìn anh cười nói:

– Anh Phùng Tước, cảm ơn anh. Lúc trước cảm thấy anh vừa lạnh lùng vừa cổ lỗ sĩ thực ra quen rồi mới phát hiện, anh rất cẩn thận, rất tốt với mọi người.

Phùng Tước bật cười:

– Nha đầu, lần đầu tiên thấy em khen anh, thật hiếm có…

Anh nghĩ nghĩ:

– Vậy em tự tắm rửa bôi thuốc được không?

Cố Trường Khanh thực sự không nhịn được nữa:

– Chẳng lẽ anh Phùng Tước định cõng em đi tắm sao?

Mặt Phùng Tước nóng bừng:

– Con gái nói chuyện không thể ý tứ hơn được sao? Nói trước mặt anh thế thì thôi, trước mặt đám con trai khác thì đừng có bao giờ nói như vậy.

Cố Trường Khanh cảm thấy suy nghĩ của anh rất thú vị, không khỏi cười nói:

– Sao trước mặt người khác không được mà trước mặt anh lại được?

– Anh….

Mắt Phùng Tước chớp chớp, bỗng nhiên không biết nên nói gì, cuối cùng nghiêm mặt nói:

– Dù sao trước mặt đám con trai khác đều không được, anh sẽ không hại em, người khác thì không biết.

Lòng Cố Trường Khanh nóng lên, cô không nghi ngờ gì lời anh nói.

Anh khom lưng, kéo tay cô:

– Nào, để anh đỡ em ra toilet, anh ở bên ngoài chờ, bao giờ em tắm xong thì gọi anh.

Cố Trường Khanh có chút bất đắc dĩ:

– Thực sự không cần đâu. Anh về đi, em tự làm là được.

Cô không chịu đứng lên. Phùng Tước tức giận:

– Anh cũng không muốn phiền phức như vậy nhưng giờ chân em sưng thế này, vạn nhất càng đi càng bị nặng thì làm sao bây giờ? Anh nói cho em, vết thương này có thể nhỏ cũng có thể rất lớn, không cẩn thận sẽ để lại di căn đó!

Thấy anh nói nghiêm túc như vậy, hơn nữa quả thật là anh quan tâm đến mình, Cố Trường Khanh cũng không tiện phản đối nữa, đành phải để mặc anh đỡ dậy. Anh để tay cô vòng qua cổ mình, ôm eo cô, gần như là nhấc cô lên.

– Em bị thương, chân đừng quá dùng sức. Anh dặn cô.

– Em đi lấy quần áo đã.

– Anh đỡ em vào phòng, nhớ đấy, chân bị thương không cần dùng sức nhiều.

Anh không nề hà dặn đi dặn lại.

– Biết rồi, anh dong dài quá.

Tuy rằng Cố Trường Khanh oán thán nhưng lòng lại có cảm giác ấm áp. Giờ, người quan tâm đến cô thực sự không nhiều, bên cạnh hình như cũng chỉ có người này…

Phùng Tước cẩn thận đỡ cô đi, từng bước từng bước một đi về phía cửa phòng, tay phải anh ôm chặt eo cô, eo cô rất nhỏ, bên hông không có chút mỡ, cảm giác thật chặt.

Ban đầu anh thực sự chỉ là muốn giúp cô nhưng lúc này cô dựa vào anh gần như vậy, bởi vì anh dùng sức nên người cô gần như là dán chặt lên người anh, tóc của cô cọ cọ vào ngực anh, có sợi tóc xuyên qua áo mà chọc vào da anh, cảm giác ngứa ngáy, nơi đó trở nên thật mẫn cảm, cơ bắp bất giác căng lên.

Bên mũi có một mùi hương thản nhiên vây quanh, hương thơm thật đặc biệt, như có như không nhưng cũng không thể bỏ qua, hương thơm này theo hơi thở mà thâm nhập đến tận lòng anh, lại dung hòa vào máu, dần dần lan tràn đến khắp cơ thể, sinh ra một phản ứng kì lạ trong cơ thể khiến tim anh đập nhanh hơn, hơi thở trở nên dồn dập, cơ thể nóng bừng, đầu óc rối loạn, lòng hoảng hốt, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ xung quanh đều như thật hỗn độn.

Chỉ có sự tồn tại của cô là rõ ràng như vậy.

– Đau… anh Phùng Tước, anh nhẹ chút…

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt như có một tầng sương mù mỏng manh, cô nhíu nhíu mày, anh bỗng phát hiện, lúc cô nhíu mày trông cũng thật đáng yêu…

– Anh Phùng Tước, anh có nghe thấy không? Tay anh giữ em đau quá!

Cô vỗ vỗ tay anh, tiếng “đét đét” truyền đến.

Lúc này Phùng Tước mới phát hiện mình bất tri bất giác đã kéo cô dán vào người mình. Mặt anh nóng bừng lên, vừa thẹn vừa quẫn, vội thả lỏng tay.

– Chẳng phải là anh sợ em không đi được sao?

Anh nói thầm một câu nhưng giọng nói có phần hoảng hốt…

Anh hít sâu mấy hơi rồi ổn định bản thân.

Anh đỡ cô đến bên tủ, Cố Trường Khanh lấy quần áo rồi, anh lại đỡ cô ra nhà tắm.

– Tắm xong thì gọi anh, đừng thể hiện biết chưa?

Anh có chút bá đạo dặn dò cô.

Cố Trường Khanh cười cười, “biết rồi”, cũng không cảm thấy sự bá đạo này của anh có gì đáng ghét.

Nhìn Cố Trường Khanh đi vào, vẫn nghe được tiếng nước chảy bên trong, chắc chắn cô không sao thì anh mới ngồi xuống sofa trong phòng khách, vốn định bật tivi lên xem nhưng lại sợ quá ồn sẽ không nghe được tiếng cô gọi. Anh lấy quyển sách bên bàn trà, tùy tiện cầm đọc.

Cũng không biết qua bao lâu, anh nghe được tiếng cô gọi anh.

– Anh Phùng Tước, em tắm xong rồi.

Phùng Tước đứng lên, lòng bỗng cảm thấy kì quái, giống như có lần mẹ tắm xong gọi cha lấy khăn tắm giúp mẹ…

Phùng Tước cười cười, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.

Như vậy sao? Người ta vẫn chỉ là con nít…

Anh vỗ mạnh trán mình một cái rồi mới đi vào toilet.

Mấy ngày sau đó, bởi vì vết thương ở chân của Cố Trường Khanh nên hai người không đi ra ngoài nữa. Phùng Tước quả nhiên nói được làm được, nhận nhiệm vụ chăm sóc cô, nhất là ba ngày đầu tiên, ngoài buổi tối đi ngủ thì hầu như đều ở bên cạnh cô, làm thủ hạ cho cô, lấy đồ này đồ nọ, mua đồ ăn, đỡ cô đi lại.

Thấy anh giúp cô quét dọn nhà cửa, Cố Trường Khanh thực sự không nhịn được nên hỏi:

– Anh có vẻ cũng là được chiều chuộng mà, sao làm những việc này lại thuận tay như vậy?

Lúc ấy Phùng Tước đang hút bụi sàn nhà cho cô, nghe vậy vừa làm vừa đáp lời:

– Em quên anh ở trong quân đội một thời gian sao? Ở đó mặc kệ em có biết làm hay không, nếu không làm tốt thì sẽ bị phạt, anh cũng là bị bức mà thành. Nhưng giờ đúng là nó đã phát huy công dụng.

Anh còn chuyển sách và máy tính qua phòng Cố Trường Khanh, lúc cô đọc sách anh cũng đọc sách. Mỗi lần thấy Cố Trường Khanh vô cùng chăm chú xem mấy quyển sách cổ phiếu, tài chính kia thì luôn không nhịn được tiến đến gần cô, tò mò hỏi:

– Em thực sự đọc hiểu sao… em còn nhỏ tuổi, đọc sách này làm gì?

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh một cái, nhíu mày:

– Anh đã quên ước định của chúng ta? Anh không cần lo cho em.

Phùng Tước bị chặn miệng thì có chút mất hứng ngồi về vị trí của mình, không để ý đến cô nhưng một lát sau lại hỏi cô:

– Buổi trưa em muốn ăn gì?

Buổi chiều thấy cô chơi cổ phiếu thì càng ngạc nhiên, lần này anh không hỏi gì, chỉ ở bên lẳng lặng nhìn, có đôi khi còn thấy cô và một người tên là “Mike” chat qua webcam, lúc nói chuyện, hai người nhắc đến những thuật ngữ chuyên nghiệp và những kiến giải độc đáo khiến cho sinh viên kinh tế như anh cũng thấy ngạc nhiên. Hơn nữa, lúc bọn họ nói chuyện, con số tài chính lộ ra cũng không phải là con số nhỏ.

Có lần, anh hỏi cô:

– Người nhà em có biết em chơi cổ phiếu không?

Cô nói:

– Không biết, hơn nữa tuyệt đối không thể để họ biết, nếu không em sẽ gặp rắc rối lớn.

Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng.

Lòng Phùng Tước dần dần sáng tỏ, thì ra người cô vẫn đề phòng là người nhà của chính mình.

Phùng Tước cũng không có hảo cảm gì với người nhà của cô. Mẹ kế và cô chị gái kia còn chưa tính nhưng cha của cô ấy có phải là quá vô tình với con gái rồi không? Sợ cô nhiễm bệnh bò điên nên không cho cô về, cái này nói ra vốn đã không thông, hơn nữa biết rõ nơi này có bệnh bò điên mà lại chẳng hề thấy bọn họ có gì quan tâm cô cả. Từ khi anh đến Mỹ đến giờ, hầu như là ngày nào bên nhà cũng đều gọi điện qua. Giờ để con gái còn chưa trưởng thành ở bên ngoài, lại là nơi xa như vậy, sao lại chẳng hề lo lắng?

Như anh đã sắp 20 tuổi, ngày nào cũng đều nhận được điện thoại của gia đình rất đúng giờ, mọi người trong nhà như không thể yên tâm, hỏi han ân cần, dặn dò đủ thứ, hận không thể lập tức bay qua Mỹ. Đây mới là người nhà chứ…

Mà cô lại chẳng hề để ý gì đến chuyện này, ngày nên làm gì thì làm cái đó, tích cực tiến thủ, cố gắng chăm chỉ, thật đúng là không dễ dàng…

Rõ ràng là đứa trẻ khiến người ta đau lòng…

Phùng Tước nhìn Cố Trường Khanh, thầm thở dài, lòng có chút xót xa.

Nhưng cô lại không hề giấu diếm gì mình, không hề phòng bị mình, điều này chứng tỏ cái gì?

Vừa nghĩ đến điểm ấy, tim Phùng Tước lại đập loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.