Cố Trường Khanh mở di động để ánh sáng di động chiếu lên phía trước, ánh sáng mỏng manh thoáng soi rõ con đường, trong ánh sáng này, gương mặt cô vẫn mơ hồ không rõ.
– Xin đi theo tôi! Cô nói.
Nhưng đối phương bỗng nhiên nói:
– Chờ một chút!
Sau đó anh ta đi vào phòng, một lát sau cũng cầm di động ra. Anh nghiêm túc chiếu đường đi đằng trước, không có ý chiếu vào mặt Cố Trường Khanh.
Xem ra cũng là người ổn trọng. Cố Trường Khanh thầm nghĩ.
– Giờ được rồi, phiền cô dẫn đường.
– Đừng khách sáo!
Cố Trường Khanh cười nói, hai người một trước một sau đi về phía trước.
Nguồn sáng di động chỉ chiếu được một khoảng nhỏ, càng khiến phía trước trở nên hắc ám, cuối con đường như là động sâu không đáy như muốn nuốt chửng họ vào. Hình như tầng hai này chỉ có hai người bọn họ ở vì cũng không thấy có ai khác đi ra. Khắp nơi đều rất im ắng khiến người ta có cảm giác âm trầm.
Nhưng phía sau vẫn truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, từng chút từng chút theo một quy luật khiến cho người ta cảm thấy an lòng, lòng Cố Trường Khanh dâng lên cảm giác quen thuộc, trong đầu không khỏi nhớ đến một người.
Cô cười cười, lắc lắc đầu, sao có thể nghĩ đến anh ta? Người kia còn đang ở trong nước sống cuộc sống quang minh chính đại, sao có thể xuất hiện ở đây?
Rất nhanh đã đến chỗ aptomat tổng.
Cố Trường Khanh chỉ vào chiếc tủ gỗ trên tường nói:
– Chính là ở đó.
– Được, để tôi xem.
Đằng sau truyền đến giọng nói của anh, sau đó anh ta đi lướt qua người cô.
Dáng người anh ta vô cùng cao lớn, dường như có thể sánh bằng với Bruce, nhưng khi anh đi qua Cố Trường Khanh trên người lại không hề có mùi gì khó chịu. Không như Bruce, mỗi lần chơi bóng xong người toàn mồ hôi, lại còn cứ thích dựa vào cô khiến cô mấy lần hận không thể đá anh ta đi càng xa càng tốt. Catherine thì cũng thôi, chắc sớm đã quen nhưng cô thực sự không nghĩ nổi, sao Triệu Chân Chân có thể chịu đựng được anh ta.
– Cô cầm di động giúp tôi được không?
Đối phương bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt dòng suy tư của Cố Trường Khanh.
– Soi giúp tôi một chút, một mình tôi không cầm được.
– Được.
Cố Trường Khanh đón lấy di động từ tay anh ta, chiếu về phía hộp aptomat.
Trong ánh sáng, cô nhìn thấy cái gáy, bả vai rộng lớn và mái tóc màu đen.
Chẳng lẽ là người phương Đông? Cố Trường Khanh có chút tò mò.
– Gần một chút được không? Ánh sáng yếu quá, tôi nhìn không rõ. Nếu được thì xin hãy chiếu cả hai đèn di động về chỗ này. Anh ta nói.
Cố Trường Khanh tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh anh. Vị trí hộp gỗ khá cao, cô phải giơ hai tay mới có thể đạt đến độ cao mà anh ta yêu cầu.
– Được, như vậy rất tốt. Cô cố gắng một chút, tôi sẽ xong ngay đây,
Câu nói cuối cùng của anh ta khiến cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói thật, cứ giơ hai tay mãi thế này, tay rất dễ bị mỏi.
Cố Trường Khanh lúc đầu còn nhìn về phía aptomat, nhìn anh thuần thục làm gì gì đó nhưng nhìn một hồi lại thấy nhàm chán, Cố Trường Khanh chuyển hướng nhìn về anh ta.
Hai chiếc di động cùng chiếu sáng vào aptomat, đồng thời cũng soi rõ gương mặt của đối phương.
Đó là gương mặt châu Á, mũi cao, mi đen dày hơi run run, môi nhếch lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Trường Khanh giật mình, đầu óc thoáng trống rỗng nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại.
Cô cười cười, cũng không biết là mình đang cười cái gì nhưng là cô cảm thấy rất buồn cười.
Đây là duyên phận gì chứ? Ngàn dặm xa xôi, cách muôn núi nghìn sông, cuối cùng lại gặp nhau nơi đây?
Nếu là trong tiểu thuyết, đây nhất định sẽ là một mở đầu lãng mạn, tuyệt vời nhưng lúc này Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy mỉa mai, vô cùng mỉa mai.
Có một số người tốt nhất là không nên gặp lại nhau, giống như cô và Phùng Tước.
Nhưng có đôi khi, duyên phận lại thích trêu ngươi.
Sau khi Phùng Tước làm xong thì gạt aptomat lên. “Tách” một tiếng, cả khu nhà đều sáng lên, đèn hành lang bừng sáng.
Cố Trường Khanh thu đôi tay hơi mỏi về, hai mắt lại nhìn thẳng vào anh, cô rất muốn nhìn vẻ mặt của anh khi thấy cô.
– Được rồi, cảm ơn…
Anh vừa nói vừa quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, đến khi nhìn rõ gương mặt cô, người anh như hóa đá, vẻ mặt có chút ngây ngốc nhưng lại chẳng mấy khiếp sợ, cảm giác này như thể đang cảm khái… thì ra là thế…
Anh nhìn cô, khuôn mặt không chút thay đổi, thậm chí còn có phần hơi cứng lại nhưng đôi mắt kia lại vô cùng sâu thẳm, ánh mắt chuyên chú và thâm sâu này khiến Cố Trường Khanh cảm thấy ăn không tiêu.
Cố Trường Khanh nhìn anh cười cười, lễ phép nói:
– Cảm ơn tiên sinh!
Nói xong đưa di động cho anh.
Gặp lại cũng coi như không quen biết.
Cô thừa nhận, cô là người lòng dạ hẹp hòi.
Cố Trường Khanh lại cười cười với anh rồi quay đi.
Phùng Tước thoáng sửng sốt rồi vội đuổi theo.
– Trường Khanh!
Anh vươn tay định kéo cô nhưng cuối cùng lại rụt về, cất cao giọng:
– Cố Trường Khanh!
Cố Trường Khanh coi như không nghe thấy, tiếp tục bước đi, cũng chẳng quay đầu lại, rất nhanh thôi đã bước về phòng mình.
Cô đẩy cửa đi vào, đang chuẩn bị đóng cửa thì anh bỗng vươn tay vào, “ầm” một tiếng, cửa kẹp lấy tay anh. (Xin lỗi cho em cười phát, rất muốn bình loạn câu ngu thì chết thấy cửa sắp đóng còn thò tay vào nhưng sợ fan Phùng Tước lấy cửa kẹp lại nên thôi :)))))
Anh hét lớn, Cố Trường Khanh vội mở cửa ra, tay anh bị kẹp mà bầm lên, hằn rõ cả vệt máu tụ.
– Tiên sinh làm gì vậy? Cố Trường Khanh giận đến tái mặt.
Phùng Tước không để ý đến vết thương trên tay, hai mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lạnh lùng, thâm trầm.
– Cố Trường Khanh!
Anh mím môi, vẻ mặt quật cường như thể nếu cô còn không nhận ra anh thì anh sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng Cố Trường Khanh lại cũng không phải là người dễ dàng nhận thua, cô chẳng hề yếu thế trừng mắt với anh, hai người đứng cách một cái cửa, mặt to trừng mắt nhỏ.
Hồi lâu sau, Phùng Tước xin hàng, anh nhìn cô, thở dài một hơi rồi thấp giọng nói:
– Em vẫn còn đang giận?
Cố Trường Khanh nhíu mày không lên tiếng.
Anh quay đầu đi như thể chẳng thể làm gì được cô, miệng thì lầu bầu: “Rõ ràng người nên giận phải là anh…”
Cố Trường Khanh cười lạnh một tiếng rồi lại đóng cửa. Anh duỗi tay ra cản lại, Cố Trường Khanh giận dữ nhìn anh qua khe cửa.
– Anh biết, lần trước khẩu khí của anh không tốt…
Anh nhìn vào mắt cô, cúi đầu nói một câu, giọng nói bỗng trở nên thật dịu dàng:
– Chuyện này anh xin lỗi em. Anh nói chuyện thường rất ít khi bận tâm đến cảm nhận của người khác, là anh không tốt.
Giọng nói trầm ấm quanh quẩn trong không gian yên tĩnh này như có một sức mạnh kì lạ, tựa hồ như bất tri bất giác có thể khiến lòng người mềm lại.
Cố Trường Khanh khẽ thở dài, sắc mặt cũng hòa hoãn lại, nhẹ giọng nói:
– Em biết rồi!
Thôi đi, chẳng lẽ thực sự coi như không biết anh ấy, quá ấu trĩ.
– Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa. Em cũng có chỗ không đúng, chỉ là không nghĩ sẽ gặp anh ở đây.
Cố Trường Khanh nói.
Nhìn cô cười, sắc mặt Phùng Tước cũng thoải mái lại:
– Anh học ở đại học Princeton nên thuê phòng ở đây vì tiện hơn ở trong trường một chút.
Anh nhìn nhìn cô, ngạc nhiên nói:
– Anh biết em học trung học ở đây nhưng em không ở ký túc xá?
Anh lại nhìn bốn phía:
– Một mình em ở đây, người nhà sẽ không lo lắng?
Lòng Cố Trường Khanh run lên, lúc này mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Đây là cắn cứ bí mật của cô nhưng lại bị Phùng Tước phát hiện.
Cô nhanh chóng quyết định, kéo Phùng Tước vào phòng.
Cố Trường Khanh đóng cửa lại, xoay người mời Phùng Tước ngồi xuống sofa trong phòng khách rồi lại rót cho anh một ly sữa, cười nói:
– Anh Phùng Tước, ở đây không có trà, buổi tối uống café sẽ không tốt nên chỉ đành lấy sữa chiêu đãi anh.
Phùng Tước đón lấy ly sữa, hừ một tiếng:
– Anh phát hiện, mỗi khi em có chuyện cần nhờ anh thì gọi anh là anh Phùng Tước rất ngọt, lúc mắng anh thì Phùng Tước Phùng Tước, chẳng biết sắc bén cỡ nào.
Nụ cười của Cố Trường Khanh cứng đờ.
Thấy cô xấu hổ, Phùng Tước cười cười:
– Không phải anh trách em, em đừng lo lắng.
Nói xong lại cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn cô một cái hai mắt sáng bừng.
– Em nào có lo lắng.
Cố Trường Khanh hừ một tiếng nhưng những lời sau đó không biết nên mở miệng thế nào.
Người này sao lại tinh quái như vậy? Cố Trường Khanh có chút tức giận.
Phùng Tước thấy cô không lên tiếng thì đứng dậy nhìn quanh căn phòng của cô, kiểu nhà trọ độc thân này bên trong đều rất đầy đủ tiện nghi, đồ đạc trong phòng giống hệt bên nhà anh. Chỉ là ở đây có rất nhiều vật trang trí khác của cô, trên ghế sofa có một chiếc gối dựa hình con mèo. Trên ngăn tủ có một chậu hoa nhỏ, dưới bàn trà là thảm theo phong cách Bohemian, khắp nơi đều biểu hiện rõ, đây là phòng của con gái.
Nhưng sự chú ý của Phùng Tước lại bị mấy quyển sách trên bàn trà hấp dẫn.
Anh cúi người, cầm mấy quyển sách kia lên.
Cố Trường Khanh nhìn theo mắt anh, lòng thầm kêu không hay rồi nhưng đã chẳng còn kịp. Trơ mắt nhìn anh cầm mấy cuốn sách tài chính, kinh tế mình đang đọc lên xem.
Bình thường ở đây căn bản không có người đến, cô cũng chẳng đề phòng thu dọn, hôm nay đột nhiên nhìn thấy Phùng Tước, nhất thời bối rối nên mới thành ra thế này.
– “Phân tích thị trường chứng khoán”….
Phùng Tước lật lật hai quyển sách trên tay, bên trong có một số danh từ đều có chú giải bằng tiếng Trung, từ đầu đến cuối, trang nào cũng có. Chữ viết thanh tú, rất rõ ràng là bút tích của Cố Trường Khanh, bất kì ai nhìn cũng biết là cô đã rất tốn công sức để đọc những cuốn sách này.
Phùng Tước ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
– Cố Trường Khanh, em đang đọc loại sách này sao?
Có thể nào không kinh ngạc, loại sách chuyên ngành thế này, ngay cả anh đọc còn cảm thấy khó khăn mà một cô bé 16 tuổi như cô, học sinh trung học lại đọc sách chuyên sâu như vậy? Nếu không phải là thấy tận mắt thì ai mà ngờ được?
Cố Trường Khanh trong lời kể của bạn bè thì chỉ là cô gái không học hành tử tế, đơn thuần ngây thơ, là người chỉ biết sống phóng túng, phá sản, theo lời kể của cô họ thì cô là người trọng tình trọng nghĩa, thiện lương hồn nhiên, mà khi anh gặp cô, có khi là giảo hoạt lõi đời, có khi là ngây thơ khả ái, có khi là tàn nhẫn vô tình, có khi là dịu dàng xinh đẹp nhưng giờ lại thêm một điều, rất giỏi che giấu…
Trên người cô gái này đầy sự mâu thuẫn, rất nhiều tính chất đặc biệt không thể dung hòa lại vô cùng hòa hợp trong con người cô, sau đó hình thành sự bí ẩn như ngọn lốc xoáy khiến người ta muốn tìm hiểu, thăm dò. Nhưng nhất định phải cẩn thận, nếu không bất tri bất giác sẽ bị lạc trong đó mà chẳng thể tìm được đường ra…