Hôm sau, Cố Trường Khanh và Lý Giai đi công viên hải dương, còn đến cả phim trường của TVB, ngày cuối cùng, hai người thăm các địa danh nổi tiếng ở Hương Cảnh, ăn đủ các món ngon.
Hai người mua rất nhiều đồ, thu hoạch rất nhiều chiến lợi phẩm.
Đáng nhắc tới chính là, quả như dự đoán của Cố Trường Khanh, ngay hôm sau, các báo lớn và cả đài truyền hình đều tuyên truyền về buổi tiệc hôm qua, rất nhiều báo chí đều lấy ảnh Hoàng Thao làm ảnh bìa, vẻ ngoài tuấn tú, điều kiện bản thân quá tốt khiến anh ta như siêu sao vậy. Mà công ty Hoa Nhã cũng vì mấy tin tức này mà được mọi người chú ý, việc tuyên truyền quảng cáo cho Hoa Nhã thành công lớn.
Không thể không nói, biểu hiện và kế hoạch của Hoàng Thao đêm qua rất thành công.
Nhưng từ đêm đó về sau, Cố Trường Khanh không gặp lại anh ta nữa.
Sáng trước ngày rời đi, Cố Trường Khanh và Lý Giai ăn sáng trong khách sạn. Lúc ăn, Lý Giai nhìn Cố Trường Khanh, muốn nói lại thôi. Cố Trường Khanh vừa ăn sủi cảo vừa cười nói:
– Sao vậy? Chị muốn nói gì sao?
Lý Giai buông đũa, nhìn Cố Trường Khanh nói rất nghiêm túc:
– Trường Khanh, có một chuyện chị vẫn giữ trong lòng suốt hai ngày, vẫn muốn nói với em nhưng lại sợ em mất hứng.
Cố Trường Khanh nhìn cô:
– Chuyện gì?
Lý Giai nhìn quanh, sau đó ngồi vào bên cạnh cô, thấp giọng nói:
– Trường Khanh, nếu chúng ta biết chuyện này, nếu biết không lâu nữa cổ phiếu Hoa Nhã sẽ tăng mạnh thì sao chúng ta không lợi dụng cơ hội này kiếm tiền? Đây là cơ hội rất tốt.
Cố Trường Khanh đang ăn canh, nghe vậy buông thìa trong tay, cúi đầu lặng im không nói. Lý Giai nhìn sắc mặt cô thì có chút nhụt chí:
– Chị sớm biết mà, em sẽ không vui, chỉ là…
Cô cầm tay Cố Trường Khanh, có chút kích động:
– Đây là cơ hội rất tốt đó, chẳng phải em cần tiền mua cổ phiếu mới của Cố thị sao?
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Cố Trường Khanh, Lý Giai thở dài một hơi:
– Thôi, coi như chị chưa nói gì, thật tiếc…
– Thực ra em cũng từng nghĩ vậy…
Cố Trường Khanh bỗng ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:
– Ngay sau dạ tiệc em đã có suy nghĩ này, em vừa nghĩ đến có thể lợi dụng cơ hội lần này mà có thể kiếm được rất nhiều tiền, em đã có cảm giác hưng phấn…
Cô quay đầu nhìn Lý Giai, sắc mặt có hơi tái:
– Lý Giai, lúc trước em còn chỉ trích Hoàng Thao là kẻ không từ thủ đoạn nhưng em có tư cách gì đây? Chẳng phải em vẫn muốn kiếm những đồng tiền đó? Thực ra em và Hoàng Thao là cùng một loại người.
Từ sau khi sống lại, cô đã không định trở thành người tốt, cô cũng từng hao tâm tổn sức tính kế người khác, từng vì để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn nhưng khi cô nghe chuyện của Hoàng Thao và Susan rồi, lòng lại dâng lên cảm giác khinh bỉ, cô như vậy có phải là rất nực cười rồi không?
Lý Giai nhìn vẻ xấu hổ của Cố Trường Khanh, lòng thở dài, thực ra nội tâm Trường Khanh cũng không đồng tình với chính bản thân mình nhưng thực tế khiến cô ấy không thể có lựa chọn nào khác. Có lẽ sự giáo dục từ nhỏ của Trường Khanh vẫn khiến cô ấy khinh bỉ những hành vi này.
– Trường Khanh, chuyện này sao có thể đánh đồng?
Lý Giai nhỏ giọng nói:
– Chuyện này không phải là do chúng ta gây ra, bất kể chúng ta có kiếm số tiền này hay không thì chuyện vẫn sẽ xảy ra, chúng ta cũng không thể ngăn cản việc này, đừng nói đối thủ của Hoàng Thao là ai chúng ta không biết mà biết thì sao? Chúng ta cũng đâu phải là Quan thế âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn? Mặc kệ là ai thắng ai thua thì có liên quan gì đến chúng ta? Bản thân chúng ta còn khó tự giữ mình. Thương trường như chiến trường. Sau khi chuyện xảy ra, chúng ta như những người chơi cổ phiếu khác, thừa cơ kiếm lợi mà thôi, chỉ khác là chúng ta biết được tin tức trước mọi người.
Cố Trường Khanh cười cười không nói. Lý Giai biết lòng cô vẫn đang do dự, giằng xé nên không nói gì thêm.
Ăn sáng xong, Cố Trường Khanh tiễn Lý Giai ra máy bay, trước khi đi, Lý Giai vẫn không nhịn được mà nói:
– Trường Khanh, tận dụng cơ hội, em hãy nghĩ cho kỹ.
Cố Trường Khanh gật gật đầu.
Chiều hôm ấy, cô bay về New York.
Xuống sân bay, cô đi thẳng về nhà trọ ở Princeton, vào nhà, ngồi trước giường, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ mà ngây người hồi lâu, lúc nửa đêm, cô gọi điện thoại cho Từ Khôn.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy phấn chấn của Từ Khôn:
– Trường Khanh, cô nghe Lý Giai nói, hai người đi Hong Kong chơi mấy ngày, thế nào? Chơi vui chứ?
Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói:
– Cô à, cháu đang muốn nói với cô chuyện xảy ra ở Hong Kong.
Cô kể lại chuyện ở trong vườn hoa một lượt.
Từ lúc bắt đầu trận chiến này, cô đã không thể nào trở thành kẻ hồn nhiên được. Sau này, vì đạt được mục đích của mình, nên ra tay cô cũng sẽ không chút nể tình, một khi đã vậy, cô sẽ gạt bỏ những giằng xé kia, chỉ cần không làm gì trái với lương tâm, nên làm gì thì cứ làm.
– Cô à, cổ phiếu của Hoa Nhã, nếu cô có hứng thú thì nên nhanh chóng hành động đi.
Nếu biết là chắc chắn có thể kiếm tiền, đương nhiên cũng nên để bạn bè của mình được lợi.
Từ Khôn nói:
– Nếu đúng như lời cháu nói thì cổ phiếu Hoa Nhã quả thật sẽ tăng mạnh, nhưng sự đời vô thường, chúng ta tạm thời quan sát một chút.
Với Từ Khôn, bà hoàn toàn không có cảm giác rối rắm như Cố Trường Khanh, trong mắt bà, đây chính là cơ hội tốt để kiếm tiền, ân oán của Hoa Nhã và đối thủ chẳng liên quan gì đến bà, bà không thể đi ngăn cản. Không biết thì thôi, biết rồi thì cần gì phải bỏ qua cơ hội này?
Cố Trường Khanh và Từ Khôn thương lượng một hồi rồi cúp máy.
Sau đó lại gọi điện thoại cho Mike nhưng điện thoại của Mike vẫn tắt máy, không biết cậu ấy đang làm trò quỷ gì. Mike không có ở đây, Cố Trường Khanh chỉ đành tự dựa vào chính mình.
Một thời gian sau đó, ngày nào cũng vậy, ngoài đọc sách, học tập thì cô đều theo dõi tin tức bên Hong Kong. Giờ khắc này, cô chỉ coi mình như một người làm ăn bình thường. Cô không muốn quản, cũng chẳng xen vào việc không liên quan.
Ngay trước khi kỳ nghỉ kết thúc ba ngày, Hương Cảng dậy sóng vì một tin đồn.
Có một khách du lịch đến từ đại lục mua một chiếc túi hàng hiệu ở đại lý của công ty Eyth, sau khi mua về người kia phát hiện đó là hàng Fake loại 1 nên đến tìm cửa hàng yêu cầu đổi trả. Ai ngờ nhân viên cửa hàng không thừa nhận còn cho rằng vị khách kia đang lừa tiền. Nào ngờ vị khách này rất nóng tính, gọi mấy người tới, cưỡng chế điều tra cửa hàng. Kết quả tìm được trong cửa hàng mấy chiếc túi Fake.
Vị du khách kia có chứng cứ, báo cảnh sát ngay lập tức, việc này gây xôn xao dư luận, Hong Kong tự do ngôn luận, tin tức này được báo đài tranh nhau đưa tin.
Tin tức này một khi truyền ra đã tạo thành làn sóng dư luận lớn, mọi người đều chỉ trích công ty Eyth làm ăn vô đạo đức, thậm chí có người còn chỉ trích người Hong Kong coi thường người đại lục, cho rằng người đại lục không hiểu gì nên bán hàng Fake cho người đại lục.
Chuyện càng lúc càng náo nhiệt ảnh hưởng đến lượng khách du lịch của Hương Cảng, rất nhiều đoàn du lịch từ đại lục đều đòi hủy chuyến đi, ảnh hưởng rất lớn.
Mà bị tổn hại nhiều nhất chính là công ty Eyth, tin tức vừa truyền ra, mọi người đều vội bán tháo cổ phiếu của Eyth, giá cổ phiếu của công ty này càng ngày càng thấp, ngân hàng thúc giục đòi nợ. Tuy rằng công ty Eyth đã thuê công ty quan hệ xã hội để cứu vớt hình tượng nhưng chuyện này như bị người khống chế, từng bước từng bước đả kích khiến công ty Eyth trở tay không kịp, không còn sức chống đỡ.
Đợi đến khi cảnh sát điều tra ra, chuyện này là hành vi cá nhân nhằm trục lợi của cửa hàng trưởng Susan của đại lý đó, công ty Eyth định dùng kết quả này để cứu vớt lại danh dự cho công ty nhưng phát hiện ra, bốn bề đều có địch, công ty đã có rất nhiều cổ đông bán tháo cổ phiếu cho đối thủ Hoa Nhã, sau đó Hoa Nhã đầu tư mạnh vào, ổn định lòng người. Chủ tịch Lý của Eyth chán nản, dứt khoát bán hết cổ phiếu cho Hoa Nhã, rời khỏi thương trường.
Tin tức thu mua thành công vừa truyền ra, cổ phiếu Hoa Nhã lại càng tăng cao, hơn nữa, Hoa Nhã đầu tư gây dựng lại công ty Eyth, việc làm ăn lại dần khởi sắc, công ty Hoa Nhã giành được thị phần lớn ở Hương Cảng.
Việc này kéo dài trong khoảng 40 ngày, sau đó, cổ phiếu Hoa Nhã tăng lên hai phần ba, chuyện lần này Hoa Nhã đại thắng, tài sản bành trước mà Cố Trường Khanh và Từ Khôn cũng thu lợi không ít, chẳng những công ty Hoa Tư kiếm không được 20 triệu, lúc trước Cố Trường Khanh rút 3 triệu đô từ thị trường Mỹ về, đầu tư hết vào đó, thu lợi gần 2 triệu đô la Mỹ.
Sau đó Mike khen Cố Trường Khanh có ánh mắt độc đáo, tuy rằng Cố Trường Khanh kiếm được số tiền lớn nhưng cũng không mấy vui vẻ.
Kỳ nghỉ kết thúc, Mike quay về trường học, chẳng tổn hại một sợi lông chân nào. Cố Trường Khanh nhìn thấy cậu thì giận dữ nói:
– Mike, cả kỳ nghỉ cậu đi đâu? Gọi điện thoại thì tắt máy, lại không có tin tức gì, cậu có biết mình đã rất lo không.
Mike áy náy:
– Ngại quá, mấy ngày nghỉ mình ở nhà đóng cửa học hành suốt một tháng, không thể liên lạc với bên ngoài. Đây là quy củ của nhà mình, khiến cậu lo lắng, mình xin lỗi.
Cố Trường Khanh lầu bầu:
– Quy củ quái đản…
– Nhưng mình đã được ông nội khen ngợi đó.
Nói đến đây, Mike cao hứng như đứa trẻ con. Cố Trường Khanh không nhịn được cười:
– Được ông nội khen mà vui thế sao?
– Đương nhiên rồi, ông nội mình rất ít khi khen ai, lần này còn khen mình trước mặt các anh em trong nhà khiến mình được vênh mặt một hồi. Trước kia bọn họ đều cười nhạo, nói mình không tinh mắt.
Mike rất tự hào, rất kiêu ngạo, kể xong lại cao hứng ôm Cố Trường Khanh một cái:
– Nói lại, đều là nhờ công của cậu, nếu không có cậu mình sẽ không biết đến thị trường Trung Quốc đại lục, sẽ không làm được kế hoạch tốt để ông nội khen ngợi.
Cố Trường Khanh không khỏi hỏi:
– Ông nội cậu cũng thích chơi cổ phiếu?
Mike gật đầu:
– Ông nội mình thích nhất là chơi cổ phiếu đó.
Cố Trường Khanh nhìn vẻ bình thường không thể bình thường hơn của cậu, lòng thầm nghĩ, cho nên mới nói, đầu tư vào thị trường chứng khoán không phải ai cũng kiếm được tiền. Ông nội Mike cả đời chơi cổ phiếu cũng chỉ có thể cho con cháu mình sống cảnh một năm chỉ có 15.000 đô la Mỹ.
Nếu không phải cô sống lại, biết trước được nhiều chuyện thì chẳng biết đã thua thảm hại mất bao nhiêu tiền rồi. Hàng năm, trên thế giới có bao nhiêu người đầu tư vào thị trường chứng khoán nhưng có mấy người có thể thành cổ thần? Chẳng qua là đại đa số người thua lỗ, một số ít người thắng đậm mà thôi.