Hôm nay, Cố Trường Khanh tham gia câu lạc bộ trở về, định quay về ký túc xá tắm rửa rồi đi ăn tối. Vừa vào ký túc xá đã gặp ngay thầy Grimm, ông như đang chờ cô về:
– Helen, từ hôm nay trở đi, em có bạn cùng phòng rồi. Bạn cùng phòng của em cũng là người Trung Quốc, nào, lại đây để thầy giới thiệu hai đứa.
Nói xong bảo Cố Trường Khanh lên lầu cùng mình, hai người đi đến trước phòng Cố Trường Khanh, thầy Grimm gõ gõ cửa, chỉ chốc lát sau cửa đã mở ra, một cô gái Trung Quốc đứng ở cửa nhìn bọn họ cười cười.
Cố Trường Khanh nhìn cô, đối phương không cao hơn mình là mấy, dáng người khá đầy đặn, mắt dài nhỏ, môi căng mọng trông khá cổ điển. Diện mạo này với người Trung Quốc mà nói thì không quá xinh đẹp nhưng trong mắt người nước ngoài thì lại có hương vị riêng.
Cố Trường Khanh khẽ cười, đúng là cô ta rồi.
Triệu Chân Chân.
Triệu Chân Chân nhường đường, cười nói:
– Mời vào, em đang chờ hai người.
Cô ta nói bằng tiếng Anh, có hơi trúc trắc, xem ra kiếp này công tác chuẩn bị không được chu đáo cho lắm.
Cố Trường Khanh và thầy Grimm cùng đi vào, thầy Grimm cười nói:
– Từ hôm nay, hai em sẽ là bạn cùng phòng của nhau, hai người đều là người Trung Quốc chắc không cần thầy giới thiệu thêm nữa, hi vọng hai em hòa thuận với nhau.
Nói xong ông lần lượt ôm cả hai người rồi lại bảo Cố Trường Khanh chăm sóc Triệu Chân Chân chu đáo, sau đó đi ra ngoài.
Chờ thầy Grimm đi rồi, Triệu Chân Chân vươn tay với cô:
– Chào bạn, mình là Triệu Chân Chân, mình đến từ Tứ Xuyên.
– Mình là Cố Trường Khanh, đến từ Bắc Kinh.
Cố Trường Khanh dùng ánh mắt khinh thị nhìn cô ta từ đầu đến cuối rồi cười cười:
– Nhà cậu làm gì? Công ty nhà mình trị giá mấy tỷ, còn nhà cậu?
Triệu Chân Chân ngẩn ra, có chút xấu hổ cười cười:
– Nhà mình làm ăn nhỏ thôi, sao so với Cố tiểu thư được.
– À!
Cố Trường Khanh xoay người qua chỗ khác, nhỏ giọng lầu bầu:
– Làm ăn nhỏ mà cũng đến trường quý tộc học…
Nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho Triệu Chân Chân nghe thấy.
Mặt Triệu Chân Chân hơi nóng lên. Cô ta nhẫn nhịn, quay lại thu dọn đồ đạc.
Triệu Chân Chân cầm đồ của mình đi về phía một tủ quần áo, Cố Trường Khanh vội nói:
– Đó là tủ của mình, trong đó có nhiều đồ đắt tiền lắm đó.
Triệu Chân Chân không nhịn được quay đầu lại:
– Đều là người Trung Quốc, ra nước ngoài hẳn nên giúp đỡ nhau, sao cậu lại không biết khiêm nhường như vậy?
Cố Trường Khanh đứng lên, lông mày dựng ngược:
– Cậu có ý gì? Cái gì là không biết khiêm nhường? Người như cậu đúng là không thể nói lý, mình sẽ đi xin chuyển phòng.
Nói xong nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Triệu Chân Chân vội giữ chặt cô lại, nén giận:
– Không cần như vậy, mình vừa tới đây đã xảy ra chuyện này, sẽ ảnh hưởng không tốt đến mình, mình xin lỗi cậu là được.
Cố Trường Khanh nghe cô ta nói vậy thì cười cười, lạnh lùng nhìn Triệu Chân Chân một cái, lấy quần áo trong tủ ra rồi đi vào nhà tắm.
Triệu Chân Chân hung hăng lườm theo, sau đó đi ra ngoài, ra ban công đứng.
Cô ta lấy di động, bĩu môi rồi hung hăng ấn số như đang phát tiết cơn giận khi nãy.
Chỉ lát sau điện thoại đã được kết nối.
Cô ta nhìn quanh, chắc chắn xung quanh không có ai thì mới thấp giọng nói bằng tiếng Trung:
– Dì, sao dì không nói cho cháu biết đối phương lại khó nhằn như vậy?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng:
– Nếu là người dễ chơi thì dì cần cháu làm gì? Chân Chân, cháu đừng quên, mấy năm qua là ai chi tiền cho cháu đi học, hơn nữa giờ cháu được sang Mỹ học là nhờ ai? Nếu không có dì thì giờ cháu sống thế nào? Nếu sau này cháu muốn ở lại Mỹ dì có thể giúp cháu, nếu muốn về nước thì dì sẽ đưa cháu vào Cố thị, còn có thể gả vào nhà danh giá. Cháu được lợi nhiều như vậy, chỉ trả giá có vài năm thôi, chẳng lẽ không cố gắng hết sức được sao?
Bao oán hận của Triệu Chân Chân tan biến hết, thở dài thườn thượt:
– Cháu biết rồi, cháu sẽ cố gắng làm tốt!
– Ừ, cháu nhất định phải hòa thuận với nó, trở thành bạn tốt của nó. Nó vốn là đứa chỉ quen sống phóng túng, cháu phải nghĩ cách làm cho nó càng tệ hại hơn, không phải bên Mỹ rất phóng khoáng sao? Nghĩ cách cho nó quan hệ tình dục bừa bãi, không có lòng ham học, chờ nó về nước thì tình hình càng thêm bi bét, hơn nữa càng bi bét càng tốt, về phần làm thế nào, dì tin nhất định cháu sẽ có cách.
Triệu Chân Chân hừ một tiếng:
– Làm bạn với nó? Tính tình nó như vậy, nó vốn khinh thường cháu… vừa rồi nó còn đòi đổi phòng.
– Khó vẫn phải làm, khó khăn lắm dì mới thu xếp được cho cháu ở cùng phòng với nó, chính là hi vọng sớm chiều ở chung, theo dõi nhất cử nhất động của nó, đồng thời cũng tự tạo cơ hội. Cháu đừng có làm hỏng chuyện, tính nó không tốt thì cháu cứ nhân nhượng nó, dỗ dành nó, đương nhiên nó sẽ tốt với cháu, nó làm gì có bạn? Khó lắm mới có người Trung Quốc ở bên lại còn chịu nhân nhượng mình, đương nhiên nó sẽ coi cháu là bạn thôi.
– Cháu biết rồi, cháu sẽ làm.
Triệu Chân Chân cúp máy, đứng ở lan can bình ổn lại tâm tình. Cô ta đứng đó nhìn cảnh sắc xinh đẹp ở trường học, phương tiện hiện đại, cảnh đẹp vô ngần, hơi thở cuộc sống vừa phú quý lại vừa thanh nhàn. Cô ta hít sâu mấy hơi, so với cái được thì chút giận dữ khi nãy có là gì.
Cùng lúc đó, Cố Trường Khanh thầm tự thấy may mắn, may mà mình đoán Triệu Chân Chân sắp đến nên luôn thu dọn phòng cẩn thận, không để lại sở hở gì.
Kiếp trước Triệu Chân Chân dùng thân phận chị em tri kỷ ở bên cạnh cô, tính tình siêu siêu tốt, cần gì có nấy. Nếu có bài tập, cô ta làm giúp cô, cô trốn học thì cô ta sẽ che giấu hộ, còn từng tạo cơ hội cho một nam sinh thích mình có thể tiếp cận mình, chỉ tiếc cô không thích người nước ngoài. Sau này người đó xuất hiện, cũng là nhờ cô ta nên cô mới có nhiều cơ hội để tiếp xúc với người đó, dần dần mê muội, sau đó cô bị nghiện ma túy cũng là nhờ công lớn của Triệu Chân Chân.
Chuyện gì cô ta cũng đều theo ý mình, giúp mình, mình ngu si cho rằng cô ta rất tốt, càng thân thiết, có tâm sự gì cũng nói với cô ta.
Giờ nghĩ lại, người này nhất định là do Khưu Uyển Di phái đến, chỉ là không biết có quan hệ gì với nhau, có cơ hội thì phải điều tra cho rõ.
Cô từng nghĩ, nhân khi cô ta chưa tới thì đổi phòng khác. Nhưng thứ nhất, ký túc xá ở Mỹ không dễ đổi phòng, phải có lý do chính đáng. Cô nghĩ rất lâu cũng không nghĩ được lý do gì. Thứ hai, thực sự đổi phòng liệu có khiến đối phương nghi ngờ hơn? Đối phương nhất định nghĩ cách tìm hiểu, ngược lại sẽ thành bị lộ dấu vết. Không bằng bày hết mọi thứ trước mặt bọn họ, thông qua cô ta, dùng biểu hiện giả dối để mê hoặc kẻ thủ, chỉ là về sau mình sẽ vất vả hơn nhiều. Học hành thì cũng chỉ đành đợi đến cuối tuần tránh Triệu Chân Chân, đến phòng trọ ở Princeton mà học.
Dù cách xa Khổng Khánh Tường thì vẫn phải mê hoặc kẻ thù, chỉ có thể khiến kẻ thù khinh thường mình, không thèm đề phòng thì hành động sau này mới có thể thuận buồm xuôi gió.
Kiếp trước kết cục của Triệu Chân Chân thế nào cô không rõ nhưng kiếp này cô cam đoan, cô ta sẽ không có được cái kết tốt lành gì đâu.
Bởi vì, chỉ cần là người đã từng hại cô thì tuyệt đối cô sẽ không bỏ qua.
Cố Trường Khanh tắm rửa xong thì bước ra, vừa lúc Triệu Chân Chân đi vào. Triệu Chân Chân cười nói:
– Tắm xong rồi?
Cố Trường Khanh ngồi bên ghế đáp:
– Cái này còn phải hỏi sao?
Triệu Chân Chân giận dữ nhưng vẫn đi đến bên cô, thân thiết nói cười:
– Bốn năm tới, chúng ta sẽ ở cùng nhau, lại đều là người Trung Quốc, đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau. Sau này hòa thuận với nhau đi!
Cố Trường Khanh nhếch môi trông rất qua quýt, cô là thiên kim tiểu thư cao ngạo, có làm sao?
Muốn làm bạn với tôi? Tôi không cho cô cơ hội, xem mặt cô dày đến cỡ nào?
Triệu Chân Chân không nói được gì thêm, ngại ngùng quay về giường.
Lúc ăn cơm, thầy Grimm bảo Triệu Chân Chân tự giới thiệu. Người nước ngoài mới đến nói chuyện trước mặt mọi người đương nhiên sẽ có chút lo lắng, Triệu Chân Chân cũng không là ngoại lệ, lắp ba lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Thầy Grimm an ủi:
– Không sao, từ từ là được, lúc mới đến Helen nói cũng không tốt như bây giờ đâu.
Cố Trường Khanh cười cười.
Lúc mới đến cô không dám nói lung tung sợ bị bại lộ việc mình nói tiếng Anh thành thạo nên chỉ nói chuyện đơn giản. Chỉ có khi ở cạnh Mike thì mới nhiều lời. Chính là bây giờ cô cũng sẽ cố gắng không thể hiện bản thân, từ từ là được.
Người như Mike là điển hình cho học sinh khoa học tự nhiên, rất đơn thuần. Sự đơn thuần của cậu không giống Phùng Tước, Phùng Tước không phải không biết hắc ám mà là khinh thường, không chấp nhận nó. Nhưng Mike là động vật đơn bào, thế giới của cậu không có ánh sáng hay bóng tối, thế giới của cậu chỉ có cổ phiếu, mọi chuyện khác đều không quan trọng. Nhưng chỉ cần là chuyện đã dặn dò, chỉ cần cậu đồng ý thì cậu đều làm được nên chuyện Cố Trường Khanh bảo cậu không nói thì tuyệt đối không ai biết.
Lúc ăn cơm, mọi người bàn luận về Tracy, vì cha mẹ cô ấy đều qua đời trong sự kiện 911 nên thời gian này không đến trường, chắc là lo hậu sự cho cha mẹ.
Triệu Chân Chân nhân cơ hội này thân cận với Cố Trường Khanh, hỏi Tracy là ai. Cô cho rằng trước mặt mọi người, Cố Trường Khanh hẳn sẽ không lạnh lùng nữa. Ai ngờ Cố Trường Khanh ngẩng đầu, dùng tiếng Anh cười nói:
– Lúc mọi người đều có mặt thì nói tiếng Anh đi!
Mọi người nhìn Triệu Chân Chân, Triệu Chân Chân ngại ngùng cúi đầu, lòng thầm mắng Cố Trường Khanh.
Trước 8h tối là thời gian tự do cá nhân, Cố Trường Khanh chạy đi tìm Mike, mấy lần liền cũng không thấy đâu, Triệu Chân Chân vì chưa quen với hoàn cảnh, muốn chạy theo cũng không dám.
Cô ta chưa quen với cuộc sống ở đây, không dám đi tìm đám học sinh người Mỹ nên đành ở trong ký túc xá một mình.
Từ 8h đến 10h tối là thời gian học tập, không có ai là ngoại lệ. Bình thường Cố Trường Khanh rất thích thời gian này nhưng giờ có Triệu Chân Chân, cô chỉ đành giả vờ không có hứng thú, nhàm chán lật lật sách, vẽ vời linh tinh lên giấy như đang giết thời gian.
Nhưng ít nhiều cô vẫn đọc chút sách, tuy rằng không được tập trung.
Ít nhất trong mắt Triệu Chân Chân thì là vậy.
Cứ như vậy, ngày đầu tiên đến Mỹ của Triệu Chân Chân kết thúc, cô ta tổng kết lại: Cố Trường Khanh là bao cỏ nát ngạo mạn, xấu tính khiến người ta thấy buồn nôn.