Nếu nói trên đời này có ai để Cố Trường Khanh hoàn toàn tin tưởng thì người đó chính là Văn Kỳ Sơn. Chú Văn!
– Chú Văn, chú Văn…
Cố Trường Khanh nắm chặt điện thoại,giọng nói nghẹn ngào. Trong lòng kích động không thể nào hình dung.
Đã rất lâu rồi không được nghe giọng nói của chú Văn, lâu đến nỗi ngay cả trong giấc mơ cũng dần phai nhạt.
– Chú vừa mới từ New York về, vốn định về đến nơi đi thăm Trường Khanh ngay, đáng tiếc chú Văn già mất rồi, vừa về nhà, ngủ một chút thôi mà đã như chết, mãi khi nãy mới tỉnh lại!… Trường Khanh, giọng cháu sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
– Không sao ạ, không sao ạ!
Cố Trường Khanh vội lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại:
– Mấy ngày không gặp, rất nhớ chú Văn.
Giọng nói sang sảng trong điện thoại lộ rõ sự yêu chiều:
– Thế mai đến nhà chú Văn đi, chú Văn mua quà về cho Trường Khanh đấy.
– Vâng ạ!
Cố Trường Khanh liên tục gật đầu.
Cúp máy rồi, Cố Trường Khanh quay về bên bàn học, cuối cùng không thể tập trung tinh thần nổi, lòng cô tràn ngập cảm giác vui sướng.
Cô nằm gục trên bàn học, lúc khóc lúc cười, nước mắt thấm ướt sách giáo khoa.
Thật tốt quá, chú Văn không chết, chú Văn còn chưa chết!
Kiếp trước, chú Văn đã bị tai nạn xe cộ qua đời trước khi Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di kết hôn, nếu không vì chú Văn qua đời sớm thì có lẽ cuộc đời cô đã không rẽ ngang như vậy.
Chú Văn là con của một người bạn chiến đấu của Cố Kiến Quốc từ khi ông tham gia quân ngũ. Người bạn đó vợ mất sớm, sau này lại bị ung thư qua đời, khi lâm chung đã phó thác con mình cho Cố Kiến Quốc, xin ông chăm sóc con hộ mình.
Sau này ông ngoại kết hôn, sinh ra Cố Linh Lung, sau đó bị tai nạn, kết quả không thể sinh con được nữa. Cho nên tuy ông ngoại kiếm được gia sản bạc tỉ nhưng không có con kế thừa, đây là điều hối tiếc nhất đời ông.
Vì thế ông ngoại vẫn luôn cố gắng bồi dưỡng Văn Kì Sơn, muốn trao gửi Cố thị và Cố Linh Lung cho Văn Kì Sơn.
Nhưng không thể ngờ được sau này Cố Linh Lung lại quen biết Khổng Khánh Tường, từ đó về sau một lòng một dạ vì Khổng Khánh Tường, sống chết cũng muốn lấy ông. Cố Kiến Quốc chỉ có một người con gái, đương nhiên cuối cùng ông phải thỏa hiệp, vì thế ông ngoại hầu như đã điều tra gia phải mười tám đời nhà Khổng Khánh Tường, xác định không có vấn đề gì thì mới chấp nhận cho Khổng Khánh Tường vào cửa.
Khi ông ngoại còn sống có chút khinh thường Khổng Khánh Tường, khi đó quyền lực công ty tập trung trên tay ông ngoại và chú Văn, Khổng Khánh Tường hoàn toàn chỉ là chiếc thùng rỗng. Mãi đến khi ông ngoại qua đời, Khổng Khánh Tường được mẹ ủng hộ thì mới dần dần xoay chuyển tình thế được.
Chú Văn vẫn yêu mẹ, từ nhỏ đã biết sau này sẽ lấy Cố Linh Lung làm vợ không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Khổng Khánh Tường. Chú Văn tuy đau lòng nhưng chưa từng oán trách mẹ. Giờ chú đã gần 50 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, không sinh con, toàn bộ sức lực đều dồn vào Cố thị, coi Cố Trường Khanh như con gái ruột của mình. Cố Trường Khanh có tâm sự gì chưa chắc đã nói với Khổng Khánh Tường nhưng nhất định sẽ nói với Văn Kì Sơn.
Chú Văn thân thiết như cha mẹ giờ lại xuất hiện trước mặt cô, bảo sao cô không kích động vui sướng.
Đồng thời, trong lòng dâng lên cảm giác hưng phấn và cả dũng khí.
Chú Văn có 10% cổ phần công ty, hơn nữa rất có ảnh hưởng trong công ty, Khổng Khánh Tường vẫn luôn kiêng kị ông. Giờ có chú Văn giúp cô, cô không tin không đấu lại ba kẻ cặn bã đó.
Đêm đó, trong giấc mơ của Cố Trường Khanh đều là cảnh cô và Văn Kì Sơn đánh ba người kia hiện rõ nguyên hình.
Sáng sớm hôm sau, vú Dung gọi cô dậy rồi nói:
– Cô gia bảo khi nào tiểu thư dậy thì đến thư phòng của ông ấy.
Cố Trường Khanh rời giường, vú Dung thu dọn giúp cô, Cố Trường Khanh quay đầu hỏi vú Dung:
– Tối qua mẹ con nhà họ Khưu về từ khi nào?
– Về rất sớm, cô gia đưa bọn họ đi, sáng nay mới về.
Cố Trường Khanh hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng biết cố kỵ, không dám để bọn họ qua đêm ở đây…
Lúc này, vú Dung đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói:
– Sáng nay cô gia đuổi đi hai người hầu. Đó là hai người làm việc ở đây lâu nhất!
Vú Dung lắc đầu thở dài:
– Lúc đi ai cũng khóc, làm việc nhiều năm như vậy, bỗng nhiên bị đuổi đi, về sau tìm đâu được công việc tốt thế này?
Cố Trường Khanh tức giận, nhất định là vì việc tối qua.
Cô đến trước thư phòng của Khổng Khánh Tường ở lầu một, gõ cửa hai tiếng rồi đẩy cửa mà vào.
Nơi này từng là thư phòng của ông ngoại, mặt tường quay ra bên ngoài là cửa sổ thủy tinh sáng ngời. Bên cạnh là giá sách cao gấp đôi người bình thường. Trước giá sách là chiếc bàn gỗ lim lớn, Khổng Khánh Tường mặc quần áo ở nhà ngồi sau bàn học.
Cố Trường Khanh vừa vào đã nói:
– Vì sao cha lại đuổi A Lan và Quế tẩu đi?
Ông hơi hơi ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh:
– Sáng sớm ra đã nói chuyện với cha bằng thái độ này? Trường Khanh, càng ngày con càng không quy củ gì cả!
Cố Trường Khanh xoay người ngồi xuống ghế nhìn Khổng Khánh Tường mặt không đổi sắc.
Khổng Khánh Tường hơi nhăn mày, vẻ mặt này của Cố Trường Khanh cực kì giống Cố Kiến Quốc, lạnh lùng và có chút khinh thường…
– Là người hầu, bọn họ không lễ phép với khách, thế là đủ để bị đuổi đi rồi.
– Nhưng mà…
Khổng Khánh Tường vẫy vẫy tay, không cho phân trần thêm:
– Trường Khanh, con còn nhỏ, chỉ cần chăm chỉ học tập là được, có một số việc không cần xen vào…
Ông nhìn Cố Trường Khanh, ánh mắt nghiêm khắc:
– Cũng đừng xen vào!
Cố Trường Khanh lạnh lùng nhìn ông. Môi mím chặt?
Ông ta đang cảnh cáo mình sao?
– Con không thích cô Khưu?
Khổng Khánh Tường thản nhiên hỏi.
Cố Trường Khanh nhìn thẳng ông, gằn từng tiếng:
– Đúng, con không thích.
Lần này đừng mơ cô sẽ ủng hộ.
Khổng Khánh Tường đứng lên, đi vòng qua chiếc bàn học, ngồi xuống bên Cố Trường Khanh, bỗng nhiên nói bằng giọng nói rất nhu hòa:
– Trường Khanh, cha biết con nhớ mẹ nhưng con cũng còn không nhỏ, cũng nên hiểu, cha mới ngần này tuổi, sớm muộn gì cũng sẽ tái hôn. Cô Khưu là người tốt, cô ấy cũng rất thích con…
Cố Trường Khanh cười lạnh.
Khổng Khánh Tường rốt cuộc không nói được thêm, hơi biến sắc, giọng nói cũng lạnh đi:
– Tóm lại đây là chuyện của người lớn, con đừng để ý. Lời Văn Kì Sơn cũng đừng tin hết, nói tới nói lui, cha mới là cha con! Chúng ta mới là người một nhà.
Thái độ của con gái bỗng nhiên chuyển biến đương nhiên là có lý do, ngoài Văn Kì Sơn thì còn có lí do nào khác.
Sắc mặt Cố Trường Khanh hơi trắng bệch, mình tối qua miệng lưỡi lợi hại thì sao? Trong mắt ông chẳng qua chỉ là trẻ con giận dỗi mà thôi, ông có thể ép mình không làm được gì, ông mới là người làm chủ Cố gia!
Cô không thích chẳng có tác dụng gì hết!
Cô đứng lên, xoay người đi ra thư phòng, lúc gần đến giờ cửa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cô xoay người nói với Khổng Khánh Tường:
– Việc học của con hơi nặng, con muốn mời gia sư.
24 tuổi học chương trình cấp hai còn phải mời gia sư, nói ra thật mất mặt nhưng cũng chẳng có cách nào, kiến thức cơ bản của cô quá tệ, không cố được nhiều. Khổng Khánh Tường nhìn cô một cái, cười cười:
– Không ngờ con lại ham học như thế, đây là chuyện tốt!
Thoáng trầm ngâm, một suy nghĩ hiện ra.
– Khưu Ngọc Phân học giỏi lắm, con bé hơn con một lớp, hẳn là có thể giúp con!
Cho hai đứa trẻ có nhiều cơ hội ở chung, có thể bồi dưỡng tình cảm chị em. Mẹ con Khưu Uyển Di có thể được Cố Trường Khanh ủng hộ là tốt nhất. Bớt đi rất nhiều phiền phức!
– Con không cần!
Cố Trường Khanh lớn tiếng phản đối, đây không phải là cho bọn họ cơ hội tiến dần từng bước?
Khổng Khánh Tường như không nghe thấy, tự nói:
– Quyết định thế đi! Mai cha sẽ gọi Ngọc Phân đến đây!