(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mở mắt ra nhìn, khung cảnh bên ngoài khung cửa kính ô tô vụt qua, ngoài người nhỏ nhắn đang ngồi co lại trên ghế là tôi ra, còn có một vệ sĩ mặc bộ tây trang, đeo kính đen ngồi trên ghế lái phụ.
Đôi mắt vô hồn của tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, không có chút non nớt nào, thậm chí là nhàm chán.
Không hiểu tại sao lại cho người chẳng có chút khát khao được sống nào như tôi một cơ hội trùng sinh, ừm…tôi nhớ lại một chút, kiếp trước hình như tôi đã…t.ự s.á.t.
Hình như là vậy.
Tốc độ của chiếc xe càng nhanh hơn, hướng về nơi đã giam cầm tôi cả kiếp trước.
Căn biệt thự vô cùng xa hoa, chỉ có người thuộc tầng lớp phía trên của xã hội mới có tư cách ở đây, trong căn biệt thự có một nhà bốn người vô cùng hạnh phúc, người ba là tổng tài giàu có, người mẹ là phu nhân hào môn xinh đẹp tao nhã, anh trai ôn nhu đẹp trai cuồng em gái, người em ngây thơ ngoan ngoãn được cả nhà yêu chiều.
Cô con gái nhỏ được cả nhà chiều chuộng nhất, mãi đến năm bốn tuổi họ mới nỡ để cô đến trường mẫu giáo. Song, điều tưởng chừng chỉ xuất hiện trong phim ấy lại xảy đến, khi con gái lên mẫu giáo làm báo cáo kiểm tra sức khỏe họ mới kinh hoàng phát hiện ra, đứa con tâm can bảo bối, là viên ngọc cả nhà nâng niu lại không phải con ruột của họ.
Mà người con ruột khi mới lọt lòng đã bị đánh tráo mất, bốn năm nay vẫn luôn phải sinh sống trong một làng chài nhỏ ở vùng hẻo lánh.
Mặc dù khó có thể chấp nhận được điều này, nhưng phản ứng đầu tiên của ba mẹ hào môn là đón con gái ruột từ làng chài trở về, nhưng chính bọn họ cũng không ngờ được sau này mình lại vì cô thiên kim giả kia mà nói với con gái ruột một câu rằng: [Cô ác độc như vậy, khi ấy tôi thà để cô c.h.ế.t ở bên ngoài còn hơn!]
Người anh trai trước giờ luôn dịu dàng ôn nhu cũng đứng chắn cho cô thiên kim giả ấy mà nhìn em gái ruột mình, lên tiếng cảnh cáo nói: [Làm người thì phải có lòng khoan dung.]
Mà vị hôn phu được gia đình định hôn từ nhỏ, mặc dù chưa gặp lần nào nhưng lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi.
Sau khi được đưa về, tất cả mọi người đều cho rằng cô thiên kim giả kia tốt hơn, ngoan hơn, đáng thương hơn, còn tôi trông thì có vẻ đã được trở về thân phận thiên kim thật với cuộc sống phú quý, nhưng lại luôn bị đem ra so sánh, bị ghét bỏ, bị hãm hại cả một đời.
Khát vọng được yêu nhưng lại bị tổn thương bởi chính tình yêu.
Tôi cảm thấy có gì đó ươn ướt trên khuôn mặt mình, thì ra là nước mắt.
Nhưng tôi lại không cảm thấy đau lòng chút nào mà? Đầu óc chậm rì ngẫm nghĩ. Một hồi sau, chỉ có thể thầm mắng cơ thể hiện tại của bản thân thật yếu đuối.
Lại nhớ đến kiếp trước sau khi vùi mình vào bóng đen, có một âm thanh vang lên bên tai: [Hào quang của nhân vật chính, không thể giành lại được…]
Không thể giành lại được?
Nếu đã không giành lại được, vậy tại sao lại để tôi trùng sinh? Hay là chưa được thấy rõ bộ dáng kiếp trước tôi như con thú đáng thương bị nhốt trong lồng?
Hay là cảm thấy đời trước của tôi chưa đủ nực cười hay sao?
Trong xe không một tiếng động, không ai có thể trả lời tôi cả.
[2.]
Tôi được đưa đến biệt thự, Ninh Bách và Hoa Quỳnh đã ngồi trên sô pha chờ sẵn, bên cạnh là Ninh Vân Khiên mới chín tuổi.
Có lẽ bọn họ không ngờ rằng khi tôi đến đây, không ai thay cho tôi một chiếc váy sạch sẽ, lúc này tôi vẫn đang mặc chiếc áo trong bẩn thỉu mà anh họ của bố mẹ nuôi đã vứt đi, dưới chân cũng là đôi dép lê dơ bẩn đã bong keo.
Đầu tóc khô xơ vàng úa, dính với nhau thành từng chùm nhỏ.
Tôi đón nhận sự kinh ngạc và phức tạp trong ánh mắt bọn họ.
Tôi không biết sự ghét bỏ đó của họ là do quần áo hay là con người tôi.
“Mẹ ơi~”
Trên cầu thang xoắn ốc, một cô bé mặc váy bồng với mái tóc xoăn nhẹ và chiếc kẹp tóc lấp lánh đang đi từng bước một xuống cầu thang, theo ngay phía sau chính là bảo mẫu.
Váy của cô ta rất đẹp, màu sắc tươi sáng, đường thêu tinh xảo, thêu cả thỏ và hoa.
Nhìn đi!
Chớp mắt một cái, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút.
Không thể không thừa nhận, kiếp trước tôi cũng thầm ghen tị với Ninh Thấm, cho dù cô ta cứ ra dáng mình là thiên kim hàng thật giá thật một cách đầy nực cười, tôi cũng từng ghen tị, bố mẹ cô ta yêu cô ta, vì thế họ đã đánh tráo với tôi để cô ta được sống một cuộc sống tốt đẹp. Ba mẹ tôi cũng yêu cô ta. Trước khi tôi chết, có rất ít người biết cô ta là thiên kim giả, anh trai tôi cũng yêu cô ta, chuyện gì cũng thiên vị cô ta, tất cả người thân của tôi đều thích cô ta…
Chỉ có tôi ghét cô ta.
[3.]
Tên tôi là Ninh Du, trước khi được cha mẹ ruột tìm thấy thì tên của tôi là Lâm Du (Du ở đây nghĩa là Cá), bởi sống trong một làng chài nhỏ nên tên tôi có mang theo chữ “Cá”, đương nhiên tôi không có sự lựa chọn nào khác, về sau Ninh Bách sửa chữ “Du (Cá)” sửa lại thành chữ “Du (Ngọc)”, ngụ ý chỉ ngọc quý.
Tôi vui mừng lắm, giống như một viên ngọc trai cuối cùng đã được phủi sạch bụi bặm, được người ta nhặt lên từ trong bùn lầy.
Sau này tôi mới biết được, điều quan trọng không phải là ý nghĩa mà là cách phát âm, “Du”, còn không phải là “Dư” hay sao, dù cho có ở nơi nào cũng đều là dư thừa.
Kẻ thù truyền kiếp của tôi tên là Ninh Thấm, “Thấm” là cái tên mà Ninh Bách và Hoa Quỳnh cùng nhau nghĩ ra, mang theo mong ước và kỳ vọng tốt đẹp, tất cả những gì cô ta sở hữu trước đây và thậm chí cả sau này đều thuộc về tôi, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu được thủ đoạn của cô ta, đóng kịch vô cùng vụng về, nhưng tôi vẫn đấu không lại cô ta.
Kết cục, tôi thua, tôi không muốn tranh giành nữa.
Tôi mệt rồi.
Tôi cũng không còn cảm nhận được niềm vui từ sự quan tâm nhỏ nhặt của họ.
“Thấm Thấm!”
Hoa Quỳnh vô thức từ trên sô pha đứng dậy đi tới, không biết nghĩ đến cái gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn bảo mẫu đứng phía sau Ninh Thấm, bảo mẫu cũng khó xử mà cúi đầu.
Ninh Thấm đi về phía tôi, giống như trời sinh ra đã định là kẻ địch với nhau, cô ta liếc mắt một cái đã chú ý đến tôi, cũng có thể cách ăn mặc của tôi thực sự nổi bật giữa những người giàu có tại đây. Tôi giống như một đứa nhóc ăn xin, các bảo mẫu phía sau cô ta ăn mặc còn đẹp hơn vậy.
Cô ta dụi dụi đôi mắt vừa mới khóc còn đỏ hoe, dùng giọng điệu ngây thơ nói: “Cậu là ai vậy? Cậu là con gái của dì Bảo Khiết sao?”
Lời nói giống hệt nhau, Ninh Bách và người nhà còn chưa kịp phản ứng, những người có mặt ở đây đã giống như khán giả mà nhìn chăm chú vào chúng tôi.
Kiếp trước tôi đã có phản ứng như thế nào nhỉ?
Ồ.
Kiếp trước tôi sợ tới mức ngồi bệt xuống mặt đất, ngoại trừ khiếp sợ ra, tôi không nhịn được mà nghĩ mặt đất ở đây thật là mềm mại, được trải một lớp đệm xinh đẹp, còn mềm hơn cả bãi biển sau thủy triều.
Ấn tượng đầu tiên của một người rất quan trọng, Ninh Thấm được ông trời ưu ái trao cho lợi thế, kể từ lần gặp đầu tiên của chúng tôi ở kiếp trước, tôi đã thất bại thảm hại.
Cô ta trắng trẻo dịu dàng khiến người khác yêu mến, trong khi tôi xanh xao vàng vọt không phóng khoáng làm người ta e ngại.
Nước mắt tôi ứa ra, giọng nói rụt rè: “Là mẹ con bán con tới đây ư? Mẹ nói nếu con không vâng lời thì sẽ bán con đi.”
“Du Du nghe lời mà.”
Tôi nén tiếng khóc thút thít, cố hết sức cho khán giả thấy rằng tôi đang sợ hãi nhưng lại muốn cố gắng kiềm chế lại bộ dáng đáng thương này.
Ninh Thấm rất thích dùng chiêu này, luôn nhanh chóng khơi dậy sự đồng cảm của mọi người, giống như ở trên đời này cô ta mới là người đáng thương nhất vậy, kiếp trước tôi khinh thường, nhưng bây giờ lại cảm thấy khá vui.
Cô ta vốn không thông minh, thủ đoạn cũng không cao tay cho lắm, dựa vào cái gọi là…hào quang của nhân vật chính, luôn được những người mất não thiên vị, vậy nên tôi phải chịu không biết bao nhiêu là khổ sở, giờ đây tôi cũng muốn cho cô ta tự mình nếm thử mùi vị này.
Lấy bạo lực chống bạo lực, không phải sao?
Từ ghế sô pha bên kia vang lên tiếng nức nở đau khổ của Hoa Quỳnh, tôi chán ghét thầm nghĩ, bà ấy thực sự đau lòng sao? Liệu bà ấy có đoán được rằng sau này bà ấy sẽ trở thành một trong những ngọn cỏ ép chết tôi không?
Khiến cho tôi thấy được những thứ của tôi bị Ninh Thấm chiếm lấy từng chút, từng chút một.
Tôi nhìn Ninh Thấm đứng trước mặt, cô ta dường như đang tập trung vào tôi.
Nụ cười thoáng hiện lên trên môi của cô ta, cử chỉ đáng thương của tôi khiến cô ta sung sướng, cô ta giống như một nàng công chúa đứng từ trên cao nhìn xuống.
Nhìn thấy tôi nhỏ nhắn gầy guộc hơn so với cô ta, giọng nói bố thí: “Sao cậu lại đáng thương như vậy chứ, đợi lát nữa tớ sẽ nói với mẹ, sau này cậu có thể làm bảo mẫu cho tớ.”
Trong lòng tôi bật cười trước bộ dạng hài hước của cô ta, thầm chờ đợi sự xuất hiện của một người.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");