(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Thanh Dung nhắm mắt lại thở dài hai hơi thật sâu, như vậy có thể trút bỏ hết u uất trong lòng.
Nàng nghĩ đến chuyện trước kia, lại giống như ở nhà, cuộn tròn trong chăn mềm mại lăn qua lăn lại trên giường, phải nói là cái giường bây giờ thật lớn, trước đây ở nhà, lăn nửa vòng đã ngã xuống đất, bây giờ lăn hai vòng rưỡi, cũng mới chạm đến mép giường.
Lâm Thanh Dung đang lăn hăng say, cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lục Thần An bước nhanh vào phòng, vừa vặn chạm mắt với Lâm Thanh Dung đang lăn đến mức tóc tai bù xù.
Lục Thần An: ...
Lâm Thanh Dung: ...
Trong giây lát cả hai đều sững người, một lúc sau, Lâm Thanh Dung mới cứng đờ chống người dậy, chậm chạp vuốt lại những sợi tóc dính trên mặt, nhưng vừa rồi lăn quá mạnh, tóc phía sau rối tung không thể nào vào nếp lại được.
Lục Thần An giật giật khóe miệng, theo bản năng cúi đầu định quay người lại, quay được một nửa lại dừng lại, nhẹ giọng nói: "Nàng sắp ngủ rồi sao?"
Lâm Thanh Dung vuốt tóc đứng dậy: "Chưa đâu, chàng tìm ta có việc gì sao?"
Nhìn hắn bước vào vội vàng như vậy, giống như có chuyện gì gấp cần nói.
Lục Thần An nghiêng mặt, trong phòng lúc này chưa thắp nhiều nến, bên cạnh tấm rèm mỏng hơi tối có thể nhìn thấy dái tai đỏ ửng của hắn.
Im lặng một lúc, Lục Thần An mới nói tiếp: "Ta đã chuẩn bị xe ngựa."
Chuẩn bị xe ngựa làm gì?
Lâm Thanh Dung tiến lại gần Lục Thần An chớp chớp mắt: "Chàng muốn ra ngoài làm việc? Tối nay không về sao?" Nói xong, Lâm Thanh Dung cười: "Chuyện này không cần phải đến nói với ta."
Lục Thần An lại nhìn nàng với vẻ mặt bất lực như nhìn kẻ ngốc, dường như rất muốn tạt cho nàng hai gáo nước lạnh để nàng tỉnh táo lại, nhưng trong lòng suy nghĩ rất lâu, Lục Thần An vẫn không nỡ, chỉ nói khẽ: "Nếu nàng không muốn ra ngoài, vậy ta tự mình đi."
Lâm Thanh Dung ngẩn người ra hai giây, khi phản ứng lại thì Lục Thần An đã bước qua ngưỡng cửa.
Nàng xách váy đuổi theo, nắm lấy cánh tay Lục Thần An, vừa hưng phấn vừa căng thẳng nhìn về phía bức tường cao, che miệng nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài như vậy, có hợp quy củ không?"
Lục Thần An liếc nhìn nàng, khẽ cười: "Sợ và chơi, nàng phải chọn một chứ?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");